KHÔNG KẾT HÔN LIỆU CÓ CHẾT? - Trang 229

Thu Nhược Thủy và Bình Tử tay cầm đèn, còn Văn Văn dẫn đường,

họ cùng bước vào căn hộ mới.

Thu Nhược Thủy đùa: “Thế giới này nhỏ thật. Khi gặp Bình Tử không

nói, hóa ra Văn Văn chính là tiểu sư muội của mình, trùng hợp hơn Việt
Như My lại là người phụ trách biên tập của Bình Tử.”

Văn Văn cũng vui mừng không kém, “Anh vẫn còn nhớ em à? Thực

ra em không còn ấn tượng nào nữa.”

Thu Nhược Thủy nói: “Năm đó em dùng tay không cướp được dao,

chỉ cần một sợi dây lưng mà quật ngã được cả năm tên, bạn em đến đâu
chẳng hết lời tán dương? Người bạn đi cùng em hồi đó chính là bạn gái
anh, do vậy anh mới ấn tượng với em đến thế. Không ngờ một người trong
số bọn họ có Lâm Tiểu Đường.”

Bình Tử như bừng tỉnh: “Mình nhớ ra rồi, lần trước Đường Đường nói

năm đó mấy người bọn em đi Đôn Hoàng du lịch. Đi được nửa đường thì
gặp toán cướp, Đường Đường bị bọn chúng bắt làm con tin, sợ đến suýt tè
ra quần. Kết quả là Văn Văn cuống quá, lấy ngay thắt lưng ra làm roi, loáng
một cái năm tên cướp cùng bị hạ gục. Khi được cứu Đường Đường cũng
ngất đi rồi, em với mấy người bạn còn thay nhau cõng về khách sạn còn gì.
Hồi đó cô ấy có nặng như bây giờ không? Ha ha ha!”

Văn Văn trợn mắt nhìn Bình Tử, đe dọa: “Anh đến trước mặt cô ấy mà

hỏi, xem cô ấy có lấy dao thái rau ra đuổi không! Còn cười trên nỗi đau
người khác?”

Bình Tử tiếp tục cười: “Cô ấy cao hơn em nửa cái đầu. Khi ngất đi em

còn cõng cô ấy chắc là nặng lắm.”

Văn Văn như chợt nhớ ra điều gì: “Đúng rồi, bây giờ anh và Chu Chu

đã có cháu chưa Thu Nhược Thủy?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.