KHÔNG KỊP NÓI YÊU EM - Trang 119

KHÔNG KỊP NÓI YÊU EM

Phỉ Ngã Tư Tồn

www.dtv-ebook.com

Chương 14

Bên ngoài vang lên những âm thanh khe khẽ, Tĩnh Uyển hơi hoảng hốt

quay mặt đi, là trời mưa. Mưa xuống rất nhanh, tiếng mưa tí tách rớt lên
cành, lá cây. Vốn là đầu hạ, nhưng vì trận mưa này luôn khiến người ta nhớ
đến cuối thu, một chút lạnh lẽo thấm vào trong tim gan, dường như cô lại
trở nên sợ hãi.

Cô nhớ đến lúc nhỏ, chỉ khoảng bảy, tám tuổi, gia đình vẫn còn sống ở

căn nhà cũ, mùa hè trời bỗng đổ mưa, cô và Kiến Chương ở sau vườn, cô
lấy gạch chặn rãnh nước, cả vườn toàn là nước, cô kéo anh nghịch nước ở
trong vườn. Toàn thân ướt đẫm, giống như hai chú chim ướt mềm, nhưng
vui vẻ biết bao, tiếng cười giòn tan biết bao. Cuối cùng vú nuôi tìm thấy họ,
bà vừa lo vừa bực kéo họ vào phòng, cha rất tức giận thuận tay liền lấy chổi
lông gà đánh cô, Kiến Chương sợ hãi quỳ xuống: “Bác, bác, là cháu nhát
thời nghịch ngợm, không liên quan đến em ấy”.

Lúc nhỏ anh luôn gọi cô là em gái, bảo vệ cô, lén lút viết chữ giúp cô, vì

cô không thích luyện chữ, nhưng hàng ngày phải tập viết chữ nộp bài, ở
nhà anh viết giúp cô mấy tờ liền, để cô đối phó. Đến bây giờ, nét chữ của
anh cũng giống cô mấy phần.

Không biết từ bao giờ, anh không gọi cô là em gái nữa, là lúc đi học sao?

Cô học trường nữ, là trường của người nước ngoài lập ra, bạn học trong
trường đều là tiểu thư con nhà giàu quyền quý. Mới tí tuổi cũng biết so đo,
so gia thế, so thời thượng, so quần áo mới, cô luôn là người xuất sắc nhất,
cái gì cũng phải hơn người ta. Sau khi đi du học, một bạn học thân thiết viết
thư cho cô, bạn học đó đính hôn với con trai tổng lý nội các, ra vẻ vô ý
nhưng câu chữ đều toát lên sự khoe khoang. Cô từng hơi tức giận, nhưng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.