Dưới ánh đèn đôi mắt cô cũng long lanh như nước hồ thu,khẽ nói: “Cảm
ơn anh,Trình tiên sinh”.
Trình Tín Chi hơi ái náy nói: “Tôi không phải là quân tử nhiệt tình như
đạo xưa”.Khóe miệng Tĩnh Uyển hơi nhếch lên,lộ ra một nụ cười thê
lương: “Anh chịu nói thật ra như thế đã là quân tử rồi”.Cô quay mặt đi chỉ
nghe thấy tiếng gió bắc ù ù bên ngoài,như muốn thổi đến mức tận đáy tim
người ta sinh ra một sự lạnh lẽo mới thôi.
Sau khi Trình Tín Chi đi,Trình Doãn Chi ngồi xem kịch một mình,càng
thấy nhàm chán hơn,trên sân khấu một đoạn kịch Tây bì vừa hát xong,rất
nhiều người đứng dậy vổ tay khen hay.Trình Doãn Chi quay mặt lại,đúng
lúc nhìn thấy một cảnh vệ đang vội vả đi đến,nói một hồi với Thư Đông
Tự,Thư Đông Tự lập tức cúi người xuống,nói nhỏ hai câu vào tai Mộ Dung
Phong.Chỉ thấy sắc mặt Mộ Dung Phong hơi thay đổi,lập tức đứng dậy
quay người đi ra ngoài.
Anh vừa đi các cảnh vệ cũng tiền hô hậu ủng đi theo sau ,khách khứa
cũng nhốn nháo nhìn.Hà Tự An đi lên thì thầm vài câu,Mộ Dung Phong
không hề dừng bước,vẫn là Thư Đông Tự vội nói một câu gì đó với Hà Tự
An,xong liền chạy theo sau Mộ Dung Phong ra ngoài.Hà Tự An cười quay
đầu lại nói: “Mọi người đừng lo lắng chỉ là nước bạn phái một đại biểu
quan trọng đến chúc mừng,tàu hỏa giờ này mới đến,Cậu Sáu đích thân đi
đón,mới mọi người tiếp tục xem kịch”.
Khách khứa liền nhốn nháo bàn luận,có ngưới nói là đặc sứ nước Nga
đến,có người nói là dặc sứ nước NHật,vì trên sân khấu đang hát đến đoạn
quan trọng,không lâu sau sự chú ý được dồn vào vở kịch.
Mộ Dung Phong đi thẳng qua phòng khách,nói với Thư Đông Tự: “Đem
đến tôi xem”.Thư Đông Tự đưa lên một tờ giấy nhỏ,anh cầm lấy,không kìm
được nắm chặt lấy nó: “Nhất định là cô ấy,con dấu này là thật,nhất định là
cô ấy nhân lúc tôi không phòng bị trộm con dấu,cô ấy từng giả chữ của