KHÔNG KỊP NÓI YÊU EM - Trang 289

thẳng vào mắt anh.Bốn mắt nhìn nhau cô không còn lẩn tránh ánh mắt đó
nửa.Anh bỗng từ ghế ngồi đưa tay nắm lấy vai cô.Cô bất ngờ bị anh kéo
mạnh về phía trước,không đợi cô phản kháng anh đã hôn lên môi cô.Ký ức
xa xôi mà thơm nồng ấy như hương hoa thanh khiết,nở ra từng đóa trong
ký ức.Trên người cô có mùi hương hoa nhài,cô dùng hết sức lực vùng
vẫy,tay anh cũng giữ chặt không động đậy,cô càng vùng vẫy anh càng dùng
sức.Khoảng thời gian trước kia lưu chuyển,từng đã kết thúc,không còn
dũng khí đối diện với cô nữa nhưng cô lại quay về.

Làm sao anh có thể buông cô lần nữa.

Những kí ức ấm áp đó,những lưu luyến từng có,cô là nồi đau ở trong

tim,hễ động vào liền loét ra không thuốc chữa.Chiếc bông tai hình lá cây
bỏng dính vào cổ anh,hơi lành lạnh,sự lạnh lẽo ấy thấm tận vào trong đáy
tim,cuối cùng bật ra sự tuyệt vọng.Anh không thể chịu đựng được sự đau
khổ này nữa.

Cuối cùng cô đã yên lặng,tay cô yếu ớt đặt lên cánh tay anh,dù anh day

dẳn thắm thiết thế nào,môi cô vẫn lạnh lẽo không chút ấm áp.Cuối cùng
anh buông cô ra.

Anh cảm thấy giữa trời đất như chỉ còn lại hơi nước trắng xóa.Trên trời

chút xuống mưa lớn,mặt sông bốc lên sương mù,xung quanh đều là một
vùng mênh mang.Cơ thể cô đang run,trong mắt chỉ còn sự lạnh lùng ngỡ
ngàng,anh chầm chậm buông tay ra,buông ra từng chút từng chút,trên môi
vẫn còn mùi thơm hơi thở của cô lưu lại,cô gần anh như thế,đưa tay ra có
thể với tới.Trong tay ù ù toàn là tiếng mưa.

Anh chậm rãi nói: “Tĩnh Uyển,đời này anh chỉ cầu xin em một lần,nhưng

em không hề đồng ý anh.Anh vốn cho rằng đời này anh sẽ không cầu xin ai
nữa,nhưng hôm nay cuối cùng anh cầu xin em một lần nữa,hãy rời xa Trình
Tín Chi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.