KHÔNG LẤM MÁU - Trang 50

Người đàn bà nói khẽ cái gì đó. Rồi yêu cầu người đàn ông kể nốt.

- Có ích gì không?

- Kể đi, tôi xin ông.

- Đâu phải chuyện của tôi, chuyện của bà mà. Bà biết rõ hơn tôi chứ.

- Không nhất thiết thế đâu.

Người đàn ông lắc đầu.

Ông lại nhìn hai bàn tay.

- Một ngày kia tôi lấy tàu lửa và tôi đi đến Belsito. Nhiều năm đã trôi qua.
Tôi đã ngủ được ban đêm, và những người xung quanh tôi không gọi tôi
bằng cái tên Tito nữa. Tôi nghĩ là tôi đã xong chuyện, là chiến tranh đã thực
sự chấm dứt và tôi chỉ còn một việc phải làm thôi. Tôi lấy tàu lửa và tôi đi
đến Belsito, để nói với ông bá tước về chuyện cái cửa sập, về cô bé, và tất
cả. Ông ta biết tôi là ai. Ông rất ân cần, đưa tôi vào thư phòng, mời tôi uống
rượu và hỏi tôi cần gì. Tôi nói với ông:

- Đêm hôm đó, ở ngôi trại Mato Rujo, ông biết đây?

Còn ông ta nói:

- Không.

- Cái đêm mà Manuel Roca...

- Tôi không biết ông bạn đang nói chuyện gì.

Ông ta nói thế một cách cực kỳ bình thản, dịu dàng nữa. Ông tự tin lắm. Ông
không có hoài nghi gì.

Và tôi hiểu ra. Chúng tôi còn nói chuyện với nhau một lát về công ăn việc
làm, và ngay cả chính trị, rồi tôi đứng lên ra về. Ông cho một chú bé đưa tôi
ra nhà ga. Tôi bây giờ còn nhớ đến nó vì nó không thể quá mười bốn tuổi khi
đó, thế mà nó đã lái xe hơi và người ta cứ để cho nó lái.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.