KHÔNG LẤM MÁU - Trang 52

- Ông biết gì khác về tôi? - Người đàn bà hỏi.

Người đàn ông cũng muốn hỏi nàng cùng câu đó. Nhưng ông bắt đầu kể, và
ông hiểu ra là ông thích kể, là có lẽ ông đã chờ bao nhiêu năm nay cái giây
phút để kể này, chỉ một lần rồi thôi, trong cảnh tranh tối tranh sáng của tiệm
cà phê, với ba nhạc công, trong một góc nhà, đang chơi nhịp ba - bốn của
những điệu nhảy đã thuộc lòng.

- Độ mười năm sau, ông bá tước qua đời trong một tai nạn xe hơi. Bà ở lại
với ba đứa con, Belsito và mọi thứ khác. Nhưng họ hàng trong nhà không
thích thế. Họ nói là bà bị điên và không thể để bà ở một mình với ba đứa con
trai. Cuối cùng họ đưa vụ việc ra tòa và quan tòa kết luận là họ đúng. Thế là
họ buộc bà rời khỏi Belsito và giao bà cho các bác sĩ, trong một viện điều
dưỡng ở Santander. Đúng vậy không?

- Ông nói tiếp đi.

- Hình như các con bà đã làm chứng chống lại bà.

Người đàn bà nghịch với cái muỗng nhỏ. Nàng gõ lên mép dĩa nghe leng
keng. Người đàn ông nói tiếp.

- Vài năm sau bà bỏ trốn, biệt tăm luôn. Có người nói bạn bè đã giúp bà trốn
đi và họ che giấu bà ở đâu đó. Nhưng những người quen biết bà lại nói là,
thế nhưng, bà làm gì có bạn. Người ta truy tầm bà một thời gian. Rồi họ bỏ
cuộc. Không ai nhắc đến bà nữa. Nhiều người tin chắc là bà đã chết. Người
điên biến đâu mất hút, nhiều hơi đâu mà kể.

Người đàn bà ngước mắt rời dĩa bánh.

- Ông có con chứ? - Nàng hòi.

- Không.

- Vì sao?

Người đàn ông trả lời là phải có niềm tin ở thế gian để có con.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.