KHÔNG LẤM MÁU - Trang 54

- Từ ngày đó, tôi bắt đầu đợi bà.

Người đàn bà đã ngẩng đầu và nàng đang nhìn ông chăm chú.

- Tôi đã hiểu rằng không có cái gì có thể chận bà được, và một ngày kia bà
cũng sẽ tìm đến tận tôi. Tôi không bao giờ tin là bà có thể giết tôi bằng cách
bắn sau lưng hay gởi đến một thằng cha nào đó chẳng hề biết tôi. Tôi biết, từ
ấy, rằng chính bà sẽ đến, và bà sẽ nhìn thẳng mặt tôi, và trước hết bà sẽ nói
chuyện với tôi. Bởi vì tôi là người mở cái cửa sập, tối hôm đó, và sau đó
đóng nó lại. Và việc này, bà chẳng quên đâu.

Người đàn ông còn chờ một lát, rồi nói một điều duy nhất mà ông còn muốn
nói.

- Tôi đã mang trong lòng cái bí mật này cả cuộc đời tôi, như một bệnh tật.
Tôi xứng đáng được ngồi đây, với bà.

Rồi người đàn ông lặng thinh. Ông cảm thấy trái tim mình đập nhanh, tận
đầu các ngón tay, và tận trong thái dương. Ông nghĩ là mình đang ngồi trong
quán cà phê, đối diện với một bà già điên mà ngay bất cứ lúc nào cũng có
thể đứng dậy và giết mình. Ông biết mình sẽ không làm gì cả để ngăn chận
nàng.

Chiến tranh đã qua rồi, ông nghĩ.

Người đàn bà nhìn quanh và thỉnh thoảng liếc nhìn cái dĩa trống. Nàng
không nói gì, và từ khi người đàn ông ngừng kể chuyện, nàng cũng ngừng
nhìn ông. Nàng trông như một người đàn bà ngồi ở bàn, một mình, để chờ
đợi ai đó.

Người đàn ông ngả người tựa vào lưng ghế. Bây giờ trông ông có vẻ càng
nhỏ thó và mệt mỏi. Ông quan sát, như thể từ xa, ánh mắt người đàn bà lang
thang khắp tiệm cà phê rồi trên bàn: dừng lại khắp nơi, ngoại trừ ở ông. Ông
nhận ra là mình vẫn còn mặc cái áo khoác trên người, liền thọc sâu hai bàn
tay vào túi áo. Ông cảm thấy cổ áo hơi siết nơi gáy, như thể ông đã bỏ đá cục
trong túi áo. Ông nghĩ đến đám người xung quanh, và ông thấy thật lạ lùng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.