KHÔNG LẤM MÁU - Trang 53

- Trong những năm đó tôi còn làm ở nhà máy. Tận trên miền Bắc. Người ta
kể tôi nghe chuyện đó, về bà, về cái bệnh viện tư và việc bà bỏ trốn. Họ nói
với tôi điều rất có thể xảy ra là bà đã nằm dưới đáy sông, hay dưới chân vách
núi, ở một nơi mà sớm hay muộn một kẻ cầu bơ cầu bất sẽ tìm thấy bà. Họ
nói với tôi là mọi sự đã xong rồi. Phần tôi, tôi chẳng nghĩ gì cả. Điều đã gây
ấn tượng mạnh nơi tôi là chuyện bà trở nên điên dại, và tôi bây giờ nhớ lại là
mình đã tự hỏi bệnh điên nào bà có thể mắc phải: bà vừa đi khắp nhà vừa la
hét, hay đơn giản là bà chỉ im lặng, trong một góc nhà, ngồi đếm những
thanh gỗ lót sàn, kẹp chặt trong bàn tay một sợi dây thừng nhỏ, hay cái đầu
một con chim cổ đỏ. Thật là kỳ quặc cái ý nghĩ người ta tạo ra trong đầu về
những người điên, khi người ta chẳng biết họ chút nào.

Rồi ông ngưng một lúc lâu. Xong, ông nói:

- Bốn năm sau chú El Gurre chết.

Ông lại im lặng lần nữa, hơi lâu. Tưởng như cái việc kể tiếp bỗng dưng trở
thành khó khăn khủng khiếp đối với ông.

- Người ta tìm thấy chú với một viên đạn sau lưng, mặt gục trong đống nước
phân, trước chuồng ngựa của chú.

Ông ngước mắt nhìn người đàn bà.

- Người ta tìm thấy một lá thư ngắn trong túi áo chú. Trong lá thư này có viết
một cái tên đàn bà. Tên của bà.

Ông đưa tay viết nhẹ trong không khí.

- Donna Sol.

Ông buông tay xuống bàn.

- Đúng thực là chữ viết của chú ấy. Chính chú đã viết cái tên này. Donna Sol.

Ba người nhạc công, ở phía sau, đã bắt đầu đánh một thứ luân vũ, kéo lê
nhịp và chơi rất nhẹ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.