KHÔNG LẤM MÁU - Trang 51

- Carlos, - người đàn bà nói.

- Tôi không nhớ tên nó.

- Con trai đầu của tôi, Carlos.

Người đàn ông sắp sửa nói gì đó, nhưng anh hầu bàn đã đưa bánh ngọt đến.
Lại mang thêm một chai rượu vang khác. Anh ta nói nếu họ muốn thưởng
thức thì đây là rượu vang uống hợp với bánh ngọt. Rồi anh ta nói điều gì dí
dỏm về bà chủ tiệm. Người đàn bà cười, và nàng cười mà đầu rung rung,
điều mà nhiều năm trước đây khó thể ngăn được. Nhưng người đàn ông hầu
như không thấy, vì ông đang bận theo dõi các kỷ niệm của mình. Khi anh
hầu bàn đi khỏi, ông nói tiếp.

- Trước khi ra khỏi Belsito, ngày hôm đó, trong khi đi dọc theo một hành
lang dài, với tất cả những cánh cửa khép kín, tôi nghĩ là ở đâu đó, trong ngôi
nhà này, bà đang có mặt. Giá mà tôi được gặp bà. Chắc là tôi chẳng có gì để
nói với bà, nhưng tôi ước ao nhìn lại khuôn mặt bà, sau bao nhiêu năm, một
lần cuối cùng. Tôi thực sự nghĩ đến điều này khi bước chân đi trong cái hành
lang đó. Và một việc lạ lùng xảy ra. Vào một lúc nào đó, một trong những
cánh cửa mở ra.Và tôi, trong một khoảnh khắc, tôi tuyệt đối chắc chắn là bà
sắp sửa đi ra từ cửa đó, là bà sẽ đi qua gần tôi, không nói một lời.

Người đàn ông lắc nhẹ đầu.

- Nhung chẳng có gì xảy ra cả, bởi vì cuộc đời luôn luôn thiếu hụt cái gì đó
để trở nên hoàn hảo.

Người đàn bà, cái muỗng giữa nhũng ngón tay, nhìn hơi lâu miếng bánh ngọt
nằm trong dĩa, như thể nàng đang tìm cách nào mở nó ra.

Thỉnh thoảng có kẻ đi chạm qua cái bàn và liếc nhìn hai người. Đó là một
cặp lạ lùng. Họ không có những cử chỉ của hai người quen biết nhau. Nhưng
họ nói chuyện với nhau gần gũi. Nàng trông như thể nàng đã ăn mặc để làm
vừa lòng ông. Không một ai đeo nhẫn. Tưởng như hai người tình, nhưng có
lẽ từ nhiều năm trước. Hay là anh và em gái, ai biết được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.