KHÔNG LẤM MÁU - Trang 62

- ...

- Tôi xin bà...

Rồi người đàn bà hạ ánh mắt xuống. Nàng ngả người ra sau, tách xa bàn, tựa
vào lưng ghế. Nàng đưa mắt nhìn quanh, như thể lúc ấy nàng chợt khám phá
mình đang ở đâu. Người đàn ông vẫn ngồi: hai bàn tay xiết chặt, ông vặn
vẹo các ngón tay, thế thôi, còn thì ông hoàn toàn bất động.

Ở cuối quán cà phê, ba người nhạc công chơi các bài hát của một thuở nào
xa xôi. Ai đó đang nhảy.

Hai người vẫn như thế một lúc, lặng thinh.

Rồi người đàn bà nói gì đó về một ngày hội cách đây lâu lắm rồi mà nàng đã
được một ca sĩ danh tiếng mời nhảy. Thấp giọng, nàng kể rằng khi đó ông ta
đã già nhưng di chuyển cực kỳ nhẹ nhàng, và trước khi bản nhạc chấm dứt
ông giải thích cho nàng là số mệnh người đàn bà đã viết sẵn trong cách nhảy
của người đó. Rồi ông ta nói là nàng đã nhảy như thể nhảy là tội lỗi.

Người đàn bà cười và lại bắt đầu nhìn quanh mình.

Rồi nàng kể chuyện khác, về tôi hôm đó, ở Mato Rujo. Nàng nói là khi thấy
tầm cửa sập bị kéo lên, nàng không thấy sợ. Nàng đã xoay người để nhìn
mặt tên thanh niên mới lớn đó, và mọi sự trông có vẻ tự nhiên, ngay cả hiển
nhiên đối với nàng. Nàng nói rằng một cách nào đó nàng thích điều này xảy
ra. Rồi anh ta hạ tấm cửa xuống, và thế là, phải, nàng thấy sợ, một nỗi sợ lớn
nhất đời nàng. Bóng tối trở lại, tiếng động của những cái giỏ một lần nữa
kéo lê trên đầu nàng, những bước chân của tên thanh niên xa dần. Nàng cảm
thấy lạc lõng. Và nỗi sợ hãi cùng cực này chẳng bao giờ rời bỏ nàng nữa.
Nàng im lặng một lát rồi nói thêm rằng đầu óc của trẻ con thật là lạ lùng. Tôi
nghĩ là vào giây phút đó, người đàn bà nói, tôi chỉ ước ao một chuyện thôi:
anh chàng đó đem tôi theo cùng.

Rồi nàng tiếp tục nói những chuyện khác, về trẻ con và về nỗi sợ, nhưng
người đàn ông không nghe gì cả vì ông đang cố gắng gom góp chữ nghĩa để

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.