KHÔNG LỐI THOÁT - Trang 121

Ta vẫn khỏe…
Mùa hè 1917, hầm mỏ số 12 nơi James từng làm việc phát nổ. Sáu mươi

lăm người chết. Chiến tranh đã tạo ra sự bùng nổ các mỏ than ở Sydney.
Đầy công nhân, lương thấp, biểu tình bị cấm, than trở thành yếu tố sống
còn để hỗ trợ cho trận chiến. Năng suất được đẩy mạnh, hàng không bị bỏ
hoang, xăng dầu phát triển. Mỏ số 12 lúc nào cũng tệ như vậy. Materia chơi
nhạc ở nhiều đám tang và thắc mắc về vận may của James cũng như tội lỗi
u mê của mình.

Cô có thể thú nhận với ai bây giờ? Không phải là bà Luvovitz, người bạn

thân nhất của cô. Cô cố nói với Cha xứ “Xin Cha tha tội cho con vì con đã
mang tội lỗi của niềm kiêu hãnh”, “Hãy đọc bài kinh 3 lần và hỏi xin Chúa
sự khiêm nhường”. Vậy là Materia vẫn không được xá tội. Mỗi ngày cô vẫn
đến bên bờ đá trong trí tưởng tượng của mình và mỗi ngày cô vẫn lặn ngụp
dưới đó, thấy người mình nhẹ hẫng đi trong một khoảnh khắc, cảm nhận
được sự thanh mảnh mình đã từng có và những cú đập mạnh đầy thỏa mãn
của những tảng đá. Đó là nơi cô thuộc về, cô khẩn cầu sự vuốt ve âu yếm
của bãi biển dậy sóng, để cô có thể sống lại một lần nữa trong sự xô đập
của đá và sau đó chết đi. Bình yên. Nhưng cô còn những cô con gái của
mình, và tự vẫn là một tội không bao giờ được tha thứ.

Vào mùa thu năm 1917, Đức mẹ xuất hiện trước ba đứa trẻ ở Fátima,

Tây Ban

Nha, và nói với chúng ba bí mật, điều thứ ba cho tới nay vẫn là một bí

mật của Vatican. Tuy nhiên, Materia biết điều bí mật thứ ba là gì, đó là
“Các con thương mến, ta gởi chiến tranh đến để làm một cái khiên, để che
chở cơ thể và tâm hồn của Kathleen Piper thêm một thời gian nữa.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.