KHÔNG LỐI THOÁT - Trang 13

biển và bị ăn mòn bởi muối, một số còn có những cái tên không thể đọc nổi
được sơn theo kiểu chữ bay bổng trên nó. Một người đàn ông muốn cậu
làm việc bốc dỡ nhưng James đã từ chối “Không ạ, cám ơn ông.” Những
tay vịn dọc con đường lát vỉa hè phản chiếu hình ảnh các dây cáp đong đưa
trên đầu và dẫn cậu vào trung tâm thành phố, chiếc tàu điện chở hàng lóe
sáng và phát ra những âm thanh vang rền ngay sau lưng cậu, mặt trời đã
xuất hiện. Đường Charlotte: mặt tiền những ngôi nhà ba tầng dát bằng gỗ
hảo hạng vươn cao cả hai bên đường, những dòng chữ hoa mĩ được dùng
cho mọi thứ, những ô cửa kính thu hút cái nhìn thèm muốn của người khác,
tại đây không có thứ hàng làm sẵn nào là không có: McVey, McCurdy,
Ross, Rhodes and Curry, Moore, McKenzie, MacLeod, Mahmoud,
MacEchan, Vitelli, Boutilier, O’Leary, MacGilvary, Ferguson, Jacobson,
Smith, Mac-Donald, Mcdonald, Macdonell. James chưa bao giờ thấy nhiều
người như vậy, họ ăn mặc đẹp hơn cả ngày chủ nhật, tất cả đều có nơi nào
đó để đi, cậu đã nhìn thấy kem và cuối cùng là phía trên đồi, nơi những
người giàu có sinh sống.

Con ngựa gục dưới chân James và gặm vào rìa bãi cỏ xinh đẹp của nhà ai

đó trong lúc James đang đi đến đoạn cuối cho những ý tưởng du ngoạn của
mình. Cậu sẽ có đủ tiền để mua một căn nhà tuyệt đẹp, mua những thứ làm
sẵn, cưới một người vợ có đôi tay mềm mại, có một gia đình và cùng nhau
làm cho ngôi nhà luôn ngập tràn những giai điệu đẹp đẽ của âm nhạc và sự
trầm lặng của những cuốn sách.

James đã đúng, rằng ở Sydney có rất nhiều đàn piano.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.