KHÔNG LỐI THOÁT - Trang 132

của mình, chiếc túi vải vắt trên vai, cứ mỗi bước đi trong đầu anh lại vang
lên “Sydney, New Waterford, Sydney, New Waterford”. Phía bên trái của
anh là châu Âu.

Vài người nhìn thấy anh đi vào thị trấn và đi trên đại lộ Plummer, họ

không biết anh là một anh hùng, họ chỉ biết là anh đã sống sót trở về trong
khi những người khác đã chết, và vẫn đang chết. Anh bước lên thềm nhà
mình và đã có thể chào vợ mình cứ như một người nào đó anh đã từng
quen, vỗ đầu hai đứa bé đang nhảy cẫng lên vì mừng rỡ và gọi anh là cha,
và tránh né ánh mắt của một người quá thực.

Anh đi vào nhà và đi lên trên gác xép. Anh bỏ lưỡi lê của mình vào trong

hộp đựng đồ, anh lờ đi lời dặn của bác sĩ quân y và lao ngay vào việc. Anh
cần phải đẩy cô bé đi xa trước khi anh lại quen với cảm giác mình đang
sống một lần nữa.

Kathleen rất lo lắng nhưng cô cố trưởng thành hơn bằng suy nghĩ: không

phải là cha không thương mình nữa, chỉ là bởi vì chiến tranh quá kinh
khủng.

James dựng một cái lán nhỏ bên hông nhà và một cái bàn máy trong đó.

Giáng sinh đến rồi đi nhưng anh không hề để ý, mặc kệ sự phấn khởi của
mấy đứa nhỏ và mùi bánh nướng bay ra từ trong bếp. Trơ tráo như gáo múc
dầu, và không bàn bạc với vợ một lời nào, anh đưa ra một lời đề nghị với
ông Mahmoud. Ông Mahmoud cung cấp cho công ty than và dầu
Dominion, còn James thì cung cấp cho nhà Mahmoud. Chỉ giày thôi, nhưng
đó là một sản phẩm quan trọng mà những hầm mỏ rất quan tâm. Ông
Mahmoud sẽ cho James mượn số tiền khởi nghiệp và sau đó mua lại giày
với mức giá dưới giá sỉ mà ông đang phải chi để chuyển giày từ Halifax về
cửa hiệu của ông ở Sydney. James bắt đầu làm giày. “Cha ơi!”

“Sao, Kathleen?”
“Cha vẫn ổn chứ?”
“Ừ, cha vẫn bình thường như trời vẫn mưa vậy.”
“Hôm nay là sinh nhật con!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.