KHÔNG LỐI THOÁT - Trang 136

chắt nước khỏi món lúa mì nứt mà người Li-băng gọi là burghul và nhồi
chúng vào miếng thịt đã ướp - tối nay họ sẽ ăn món kibbeh.

Ở nhà trước, ông Mahmoud đang ngủ gà gật trong khi vợ ông, bà

Giselle, đứng nhìn. Trừ mái tóc đã điểm bạc thì bà dường như không thay
đổi qua từng ấy năm, vẫn khuôn mặt đầy đặn láng mịn, cánh tay tròn trịa,
ánh mắt mềm mại. Bà đang đeo chiếc nhẫn đá mặt trăng và chuỗi ngọc trai
thật để làm chồng bà vui lòng. Bà cẩn thận lấy bức thư ra khỏi tay ông
Mahmoud và cầm nó xuống bếp.

“Teresa, đọc giùm ta!”
Bà Mahmoud chưa bao giờ học đọc tiếng Anh. Teresa đọc lớn, sau đó

nói “Kathleen Piper. Đó là cô gái mà chúng ta đã đi nghe cô hát ở nhà hát
Lyceum trước khi chiến tranh xảy ra.”

Bà Mahmoud gật đầu “Nó là cháu ngoại của ta.”
Teresa nhướn mày. Cô bé mà em trai mình ngày ngày vẫn đưa đón đi

học. Nàng công chúa chưa bao giờ nói tiếng nào với nó. Một cô bé có
giọng hát tuyệt vời. Ồ. “Đó là cháu ngoại của bà sao, bà Mahmoud?”
Giselle gật đầu.

Đêm hôm đó lúc đi ngủ, bà đã thuyết phục chồng mình một cách điệu

nghệ để làm chúng trở thành những ý kiến của chính ông. Sáng hôm sau
ông viết một tấm chi phiếu và tự nói với mình rằng ông làm việc này chỉ vì
Giselle. Nhưng khi ông viết đến số 0 thứ ba thì trong đầu ông lại thoáng
qua cái suy nghĩ về tương lai cái giọng hát di truyền của gia đình, được
toàn thế giới công nhận. Sự thành công của ông ở Thế giới mới huy hoàng
lên ngôi.

Chỉ có Teresa mới có thể làm nhiệm vụ đưa bức thư quan trọng như vậy,

ông Mahmoud đặt bức thư vào tay cô và dặn “Lấy hóa đơn nhé!”. Teresa
khởi hành đi đến New Waterford, nơi cô có cơ hội hiếm hoi để tận mắt thấy
một nhánh giản dị của gia đình Mahmoud.

Materia mở cửa, cô đang mặc một chiếc váy lót và đang cầm một cây

kéo gỉ sét trong tay. Cô đang cắt bầu dục để chuẩn bị làm bánh. Frances bé

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.