KHÔNG LỐI THOÁT - Trang 192

trao chiếc áo cho linh mục. Vì Lily quá yếu không thể mặc áo được, nên
linh mục chỉ đặt hờ chiếc áo lên người nó và nhắc nhở nó nhận tấm áo này
và không bao giờ được làm vấy bẩn.

Như vậy, cùng với cha mình, ở tuổi lên bảy, Mercedes chịu trách nhiệm

về linh hồn của Lily Piper.

“Con không muốn cha chết đâu,” Frances nức nở, da diết vì người cha

đáng thương, hai đứa con gái nhỏ của cha bị lạc giữa rừng với lá làm mền
và không có gì để ăn. Cô khóc vì những chú chim tội nghiệp, những con
sóc buồn bã và vì cha đáng thương không thể cứu con mình. Hôm nay cô
ấm hơn mọi ngày.

“Frances, chị sẽ không để em trở thành trẻ mồ côi đâu.” Frances khóc to

hơn khiến Mercedes bắt đầu thấy lo.

“Em muốn mẹ về-ề-ề-ề-ề.”
Mercedes vuốt bím tóc bù xù và thì thầm, “Không sao đâu, con ngoan,

có mẹ đây.” Frances thôi khóc.

“Giờ chị là mẹ của em,” Mercedes nói.
Frances nằm yên một lúc lâu, rồi cô nói, “Chị đâu phải.”
“Phải, em yêu à.”
Frances cuộn tròn như trái banh.
“Mẹ đây,” Mercedes thầm thì, “Mẹ đây.”
Frances chụm hai đầu gối sát vào nhau. Cô biến chân tay mình thành

những cành cây nhỏ cứng cáp. Biến xương sống thành một cành cây dẻo
dai và da mình thành một lớp vỏ cây mới. Không được khóc.

Frances không bao giờ khóc đòi mẹ nữa từ sau đêm đó.
“Mẹ ra đi là một điều tốt,” Frances thầm nói với chính mình, nghĩ đi nghĩ

lại trong đầu những điều khủng khiếp mà cô không tài nào nhớ nổi - kết
những sợi chỉ vào với nhau tạo thành một chiếc áo choàng xinh đẹp rực rỡ.
“Vì nếu có mẹ ở đây, thể nào mẹ cũng sẽ biết mình đã hư thế nào.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.