KHÔNG LỐI THOÁT - Trang 233

“Đi ra!” - Một tiếng thì thào.
Đôi mắt màu vàng.
“Đi ra, đi ra, đi raaaaaaaaaaa!”, cô lấy hết sức hét lên.
James lao vào phòng, quờ quạng tìm kiếm và mở đèn lên, anh thấy

Mercedes đang run rẩy và nhìn chằm chằm đâu đó, răng nghiến chặt, tràng
hạt đeo trước ngực.

“Có chuyện gì vậy?”
Mercedes cố nói nhưng tiếng khóc thổn thức làm câu nói đứt đoạn và vỡ

ra nhiều khúc, anh giữ chặt vai cô bé. “Nhìn ta này”, anh lắc lắc cô bé,
“Nhìn ta này”, cô làm theo. Cô ngồi thẳng dậy và lấy lại bình tĩnh, sau đó
nói “Con nghĩ là con đã nhìn thấy thứ gì đó.”

Anh gật đầu và ngồi xuống bên thành giường cô bé. Có lẽ có, mà cũng

có lẽ không có những thứ như ma quỷ. Ví dụ như trong căn nhà này, thành
thật thừa nhận với chính mình rằng có những chỗ và những khoảng thời
gian mà anh không muốn đến, ngay trong chính căn nhà của mình. Không
phải vì không tin, mà vì cảm giác rờn rợn sau gáy mà anh không biết tại
sao. Chính đó là những lúc anh ước gì mình có thể cầu nguyện, bởi vì đó
chính là những gì mà những linh hồn dao động cần có. “Cầu nguyện cho
chúng tôi” là những gì họ nói và rên rỉ trong những chuyến đi lúc nửa đêm
của mình.

James liếm đôi môi tái nhợt của mình và giờ Mercedes mới để ý thấy

lông mi ông rất dài. Anh nói với cô bé, chỉ một mình cô, dường như đây là
lần đầu tiên từ khi cô còn rất nhỏ.

“Bà của con, mẹ của con, đều có một lần thấy thứ gì đó. Ôi không, nghe

thấy gì đó.”

Mercedes chờ đợi, cha chưa bao giờ nhắc đến mẹ của ông trước mặt ai,

chỉ có mình, ngay lúc này… và có thể là rất lâu trước đây ông cũng đã nói
với Kathleen. Mercedes thở nhẹ, cố gắng không phá vỡ khoảnh khắc này.
Thật là mỏng manh. Tất cả những thứ tốt đẹp, những thứ không hề có một
vết nhơ, tất cả những thứ không thể héo úa nhưng lại rất dễ vỡ, ông là vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.