KHÔNG LỐI THOÁT - Trang 249

“Nó là một cái cây rất khỏe mà”, cám ơn Lily.
James nhìn Frances, lẽ ra anh nên lát đá miếng đất làm vườn và đậu xe

vào đó. Nhưng điều đó có vẻ không tốt, anh nên đào cái thứ đã được chôn
dưới đó lên và mang nó đi chỗ khác, nhưng anh không thể. Và có lẽ là sau
đêm hôm qua thì nó đã không còn ở đó nữa rồi. Anh nhìn Frances, chắc
chắn là nó còn quá nhỏ nên không thể nhớ được. Nhưng nếu nó nhớ… Làm
gì có loại chị nửa đêm dắt em gái mình ra vườn để đào bới những gì còn sót
lại của một đứa trẻ chứ?

Frances bắt gặp ánh mắt của James và nói “Con đã nói với Lily rằng nếu

đào trong vườn thì sẽ tìm ra kho báu, nhưng tụi con chẳng tìm được gì cả.”

James lại ngồi xuống ghế, anh để đôi mắt mình nghỉ ngơi bằng cách nhìn

vào những lá trà ở đáy ly, Mercedes rót cho anh một ít trà nóng, anh nhấm
nháp. Frances không thể tin vào vận may của mình. Mercedes thì tạ ơn và
xin lỗi vì đã không biết ơn gia đình mình. James bảo Frances “Ăn đi.”

“Con ăn xong rồi, cha nhìn này”
“Ừ thì xong rồi.”
Không, nó không thể nào nhớ được, Những đứa bé nước.
Từ bữa sáng đến cả ngày dài
Ta ở nhà cùng các bạn
Nhưng hàng đêm ta đi ra ngoài
Vào vùng đất của những cơn gà gật.
ROBERT LOUIS STEVÉNSON, “VÙNG ĐẤT GÀ GẬT”
Frances trẻ tuổi đang đứng giữa con lạch vào lúc nửa đêm và nhìn chằm

chằm, vào chúng ta, hoặc vào ai đó ngay sau chúng ta. Cô đang ôm một cái
bọc gì đó trong đôi tay gầy gò của mình. Bạn có thể nhìn thấy nó từ trong
góc mắt của mình nhưng nếu nhìn thẳng vào nó thì bạn sẽ chẳng thấy được
gì cũng như nhìn vào một thứ gì đó mờ ảo trong bóng tối. Thật là khó chịu.
Đó là cái gì chứ? Và ngay khi bạn bắt đầu nghĩ rằng đây là một bức tranh
tĩnh lặng chỉ có hai màu đen trắng thì màn nước quanh chiếc váy ngủ màu
trắng của Frances chợt lóe lên màu xanh. Nguồn gốc của luồng ánh sáng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.