KHÔNG LỐI THOÁT - Trang 288

“Chơi bài gì khác đi con,” ông nói trong khi băng ngang qua căn phòng

đến ngồi trên ghế bành.

“Chơi bài ‘Ôi Clementine Con Yêu Của Ta’ đi ạ,” Lily yêu cầu.
“Con đã làm gì với cái mặt của con vậy hả?”
“Chúng con biểu diễn hát lưu động ở dưới hầm cha ạ,” Lily nói.
James nhìn Frances, Frances chỉ nhìn lại. Cha cười với Lily,
“Lại đây nào cô bé nghịch ngợm.”
Lily nhảy vào lòng cha.
“Chơi đàn tiếp đi Mercedes.”
Mercedes đánh đàn, cha và Lily hát, ôm lấy nhau trên chiếc ghế bành.

Frances nhìn họ như thể bị xuyên thủng. Lily gào to đoạn nó yêu thích,
“Những chiếc hộp chật cứng không có nắp, chất đầy những đôi giày dành
cho Clementine.” Lily luôn thắc mắc chuyện gì đã xảy ra với Clementine,
con gái của người thợ mỏ năm-bốn-chín, cô ta “đã đi và mãi không còn
nữa”, nhưng là đi đâu mới được chứ?

Bài hát kết thúc; Cha nhẹ nhàng nhấc Lily ra khỏi đầu gối ông và đứng

dậy.

“Con biết không, Mercedes, cha sẽ sửa phím đô cao đó ngay bây giờ.”
“Ôi tạ ơn Chúa, nó thật khó chịu làm sao, cha ạ.” Mercedes giờ đã là một

phụ nữ. Chị ấy có thể nói chuyện với cha kiểu đó. Frances kinh ngạc. James
mở nắp cây đàn và nhìn vào trong. “Gõ nhẹ xem, Mercedes.” Cô làm theo.

“Không sao hết,” James nói, “Ta đi lấy đồ nghề.” Rồi anh nhìn thấy tấm

ảnh. Đứa con gái đang ngả về phía trước tươi cười với vệt nhòe vì muốn
chụp xong nhanh, “Cha!” Căn nhà ở ngay sau nó và bạn có thể nhìn thấy
Materia đang vẫy tay từ trong bếp. Có gì đó phát sáng trong tay cô ấy. Nó
phản chiếu lại ống kính. James có thể nghe thấy tiếng Kathleen cười với
anh, không chút sợ hãi, không có gì để sợ cả. Không như căn phòng này
bây giờ. Bây giờ là quá khứ tối mờ. Còn lúc đó là thực tại ngời sáng. Anh
nghe tiếng con bé cười. Anh nghe tiếng nước róc rách dưới lạch và bàn tay
vẫy của Materia sáng lấp lánh, dù mặt cô ấy chỉ vừa đủ rõ. Kathleen mười

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.