KHÔNG LỐI THOÁT - Trang 298

“Ambrose đã đưa ông ta đi vì nó biết em sợ đó. Cô bé. Cô bé Chim

Non.”

“Ambrose đã không ở đây.”
“Có chứ.”
“Ở đâu?”
Frances ném điếu thuốc xuống và nó kêu xèo xèo trên mặt hồ không thấy

được.

“Dưới đó.”
Lily nhìn xuống, hoa mắt vì bóng tối. “Thiên thần phải sống trên thiên

đàng chứ.”

“Họ sống ở bất cứ nơi quái nào mà họ thích.”
“Em sẽ mách lại. Chị hút thuốc và chửi thề.”
“Đi mà ba hoa đi. Dù gì đi nữa thì chị và Ambrose vẫn sẽ chăm sóc em.”
“Làm gì có Ambrose nào chứ.”
“Ban đêm nó lặn sâu dưới hồ này và bơi trong một dòng sông trong lòng

đất cho đến khi dòng sông trồi lên khỏi mặt đất và biến thành con sông nhỏ
nhà chúng ta. Nó lấy hơi và bơi trong nước cạn, dài và trắng, bơi mãi cho
đến khi nó đến được chỗ của ta. Sau đó nó leo ra khỏi bờ đê và bước thật
chậm, ướt đẫm, qua sân nhà mình và mở cửa bếp. Nó đi qua lò nướng. Nó
đi vào sảnh băng qua phòng trước. Nó đi lên cầu thang không một tiếng
động, và bỏ qua cánh cửa căn gác mái. Nó đi vào căn phòng nơi em đang
ngủ. Nó đứng ở chân giường và cúi xuống nhìn em. Tóc nó màu đỏ. Và sau
đó nó đi. Nhưng nó không thể bơi ngược trở lại. Nó phải dịch chuyển tảng
đá trong vườn và đi xuống một cái hầm giờ đã trở nên quá nhỏ hẹp so với
nó, cho đến khi nó về đến cái mỏ u buồn và cô độc. Nó bước đi hàng dặm
dài trên đôi chân trần băng qua tất cả những người lính và thợ mỏ câm lặng
đang nghỉ bên những bức tường. Và cứ mỗi khi nó quay lại cái hồ, trái tim
nó lại vỡ nát. Giờ thì em thấy nó yêu em đến mức nào rồi đó, Lily, để có
thể đi như thế hết đêm này qua đêm khác.” Im lặng. Lily tè cả ra quần.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.