KHÔNG LỐI THOÁT - Trang 307

nhiên thức dậy lúc 4 giờ 55 phút sáng, Lily đã biến mất. Mercedes tuân
theo phản xạ cổ xưa là nhìn ra cửa sổ và nhìn xuống bờ sông.

Đêm sau đó, khi Lily mở mắt và nhìn vào cái miệng đang cầu nguyện

của

Mercedes, lần đầu tiên nó thấy như mình đang mơ, vì tại sao mà lưỡi

Mercedes lại có màu đen như vậy được?

Lily không bị đánh thức bởi lễ xức dầu thánh, bởi tiếng bác sĩ nói rằng

bây giờ thậm chí không cần phải cắt bỏ chân nó đi nữa và liệu nó có thói
quen mộng du không? Nó vẫn ngủ khi cha tựa đầu trên ngực nó khóc nức
nở. Nó vẫn ngủ khi Frances mua chuộc và đe dọa Chúa, “Này đồ khốn, tôi
sẽ ngoan, được chưa? Chỉ cần ông đừng bắt con bé phải chết thì tôi sẽ
không hút thuốc nữa, được chưa? Tôi không thề đâu, nhưng tôi sẽ không
khiến ông bố điên rồ của tôi tức giận nữa, và tôi sẽ cầu nguyện mười lần
một ngày và sẽ là một nữ tu mắc dịch, được chứ? Amen.”

Nhưng thứ đã đánh thức Lily chính là những lời cầu nguyện thầm thì của

Mercedes.

Lily hỏi, “Sao chị lại có cái lưỡi màu đen chứ, Mercedes?”
Mercedes khóc òa, “Ôi tạ ơn Chúa - Cha ơi! Cha ơi!”
Ông ập vào phòng - “Ôi tạ ơn Chúa” - và quỳ cạnh Mercedes bên giường

Lily. Lily nói, “Con đói quá.”

Cha và Mercedes phá lên cười và ôm chầm lấy nhau và cảm ơn Chúa lần

nữa. Frances lảng vảng ở cửa và nói với Chúa, “Còn lâu tôi mới trở thành
nữ tu vì chuyện này nhé.”

Mercedes cẩn thận né tránh cái ý nghĩ thoáng qua rằng toàn bộ sự hồi

phục kì diệu của Lily là nhờ những hành động ăn năn của cô dưới hầm mà
có. Việc này sẽ kêu gọi thêm lòng nhân từ vô hạn từ Chúa. Vậy nên cô an
tâm khi Lily đưa ra một lời giải thích của riêng nó.

“Ambrose đã chữa bệnh cho em. Nó tắm cho em ở dưới suối.”
“Ambrose là ai?”
“Là thiên thần hộ mệnh của em.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.