KHÔNG LỐI THOÁT - Trang 31

Anh ném mạnh cái tô xuống chân cô và nó vỡ ra, cô chạy ra ngoài và

nôn thốc nôn tháo, anh nhìn vóc dáng khổng lồ của cô khom mình cạnh
những bậc thang. Lúc này chắc bạn sẽ nghĩ cô đã biết là không nên gây
chuyện nữa, đến cả một con vật ngu ngốc cũng tự biết cách kiềm chế bản
thân. Cô ấy có thể ở ngoài đó cho đến khi anh dọn dẹp xong.

Anh quét và lau sàn, tối hôm đó anh đã làm xong rất nhiều việc, chưa kể

việc suy nghĩ. Anh khóa cây đàn và cất chìa khóa vào túi, sau đó nói “Anh
không nấu nướng, không dọn dẹp nữa, em phải lo làm những việc của mình
đi, quý cô ạ, Chúa biết rằng anh đang làm tốt việc của mình.”

Nhìn cô thật buồn bã và chán nản, anh cảm thấy một chút đau xót, tất cả

phụ nữ đều sẽ trở nên xấu xí vậy sao?

“Em xin lỗi, James”, cô nói và bắt đầu khóc, dù gì nó cũng vẫn tốt hơn

những cái nhìn chằm chằm kì cục như cô vẫn hay làm. Anh để cho cô ôm
mình vì biết rằng điều đó sẽ làm cô cảm thấy dễ chịu, anh không muốn
mình tàn nhẫn, anh mong đứa bé sẽ được bình an.

Materia đi lên gác xép, cô quỳ xuống, mở nắp rương đựng đồ và hít thật

sâu. James nghĩ rằng cô không đựng đồ vào hộp vì cô chẳng có gì để bỏ
vào, nhưng thực ra cô cố ý bỏ trống nó, như vậy sẽ không có gì có thể xen
vào giữa cô và mùi hương kì diệu dẫn lối cho cô về với kí ức của mình.
Tuyết tùng. Cô gục đầu vào chiếc rương trống và để cho mùi hương nhẹ
nhàng nâng mình lên không và ru cô đi xa, mùi đất nóng và những bụi cây
ô liu ẩm ướt, những gợn sóng lăn tăn của vùng Địa Trung Hải, vườn tằm
của ông cô, ngôn ngữ của cô, đôi tay của mẹ cô ngập trong rau mùi tây và
quế, đôi tay mẹ gõ nhẹ vào trán và thắt bím tóc cho cô… Đôi tay của mẹ.
Mùi hương của chiếc rương. Những cây tuyết tùng vùng Lebanon. Cô
ngừng khóc và thiếp đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.