KHÔNG LỐI THOÁT - Trang 316

đồ uống có cồn thật, một số nhà tu hành bị tâm thần và có vẻ kì lạ vừa đi
ngang qua, một thầy thuốc với những vết thương không thể nhìn thấy được.

Không có tiếng nhạc - chẳng ai thèm động vào cây đàn piano tự động cũ

kĩ, nơi này còn chẳng đủ vui vẻ để tạo cảm hứng cho một đoạn nhạc như
mèo kêu vào giờ đóng cửa. Khách hàng là những người da trắng trừ một
hai người thủy thủ Mỹ. Dĩ nhiên là không có ai đến từ vùng Coke Ovens.
Không có phụ nữ. Không có khách du lịch - đây không phải là Harlem.
Không có những người đến từ khu ổ chuột. Frances là công chúa duy nhất
bước qua ngưỡng cửa nơi này. Cô Camille của cô bé thì không được tính
bởi vì bà ấy không tự nguyện đến đây. Bà ấy ở trên gác cho tới lúc cần phải
xuống để đổ mấy cái ống nhổ và lau nước tiểu trên sàn nhà.

Frances đã đến phía ngoài cánh cửa thép, hít một hơi không khí cuối

cùng của Coke Ovens và bước vào chỗ tối tăm ồn ào, chui qua dưới cánh
tay của Boutros như thể đó là một cây cầu. Không khí sệt lại như có thể
nhìn thấy được, không phải chỉ bởi vì khói mà còn vì những đám chân tay
và giọng nói đàn ông, quần áo dính đầy đất cát, mùi mỡ bôi trục xe,
sunphua và mồ hôi. Đổi ca, những con tàu dơ bẩn to lớn đang tròng trành
thả neo trong đêm và Frances phải bơi giữa chúng mà trong tay không có
lấy một cái mái chèo hay một cây cột buồm. Cái gì có thể đáng sợ hơn
được nữa? Bị chú ý và bị bắt? Hay vô tình bị nghiền nát? Cô tìm thấy
Jameel và lấy lại tinh thần để gọi một cốc rượu mà cô mong là sẽ tìm lại
được cảm giác của kinh nghiệm và sự mất kiên nhẫn đối với lần đầu tiên
nếm trải tội lỗi của mình. Jameel bảo cô quên nó đi và bắt đầu làm việc.

Cô nhìn quanh. Làm việc… Không có sân khấu, không có đèn dẫn

đường. Dĩ nhiên là cũng không có những đám đông im lặng dõi theo khi cô
tiến đến bên cây piano. Phải bắt đầu từ đâu chứ? Frances ước gì có một bà
tiên đỡ đầu hiện ra và vạch đám lông đà điểu này cho cô một con đường;
trong cái đám ngực, hông, môi và son môi này - một giọng trầm khàn mà
cô tưởng tượng là giọng của Louise Brook. Sẽ không có được một sự may
mắn như vậy. Những người đàn ông cao to, tẻ nhạt như hai cục u trên cái
bàn ủi quần áo. Eo mỏng manh như những chiếc đũa - mười sáu tuổi,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.