KHÔNG LỐI THOÁT - Trang 375

tủ làm bằng gỗ sồi của vợ ra, những bộ quần áo lộng lẫy của bà vẫn còn
treo nguyên ở đó. Ở trong cùng là chiếc đầm màu xanh lơ cùng tấm mạng
che mặt đang đong đưa của nó. Chắc là nãy giờ ông đang mơ rồi. Nhưng
còn ánh nến? Cái đĩa hát? Mất trí rồi. Nếu không thì chắc có kẻ nào đó đã
giả mạo. Ta không quan tâm. Ông chạm vào lớp vải lụa, nhưng không cảm
nhận được liệu mình có đang cầm trên tay một công trình dài cả đời người
hay không. Ông chạm vào nó nhưng không cảm nhận được nó - cũng như
ông đã thấy cái không thể thấy. Ta không quan tâm em là gì, nhưng hãy
quay về với ta, Xin em! Xin em! Xin em! Ôiii!!!…

Đó chính là sự rung động cuối cùng và day dứt cuối cùng của tình yêu

trong ông, nó mới và nhức nhối như tuổi thanh xuân vừa quay về xuyên
qua không gian và thời gian. Giờ thì ông chẳng còn gì để làm nữa ngoài
việc chết đi, nhưng lúc đó còn lâu lắm mới đến bởi ông là một sinh vật
sống dựa trên thói quen, và sống đã trở thành một thói quen cố hữu trong
ông.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.