KHÔNG LỐI THOÁT - Trang 417

Cha nói gì đó tôi không nghe rõ, sau đó thở dài, rồi lại “con gái bé bỏng
của tôi”, và nhai đi nhai lại từ “xinh đẹp”, rồi ông lại đẩy nó xuống kẹp vào
giữa hai chân và dùng một tay chặn trên ngực nó, tay còn lại vẫn còn ở
dưới, hai cha con lúc này cùng hướng về một phía nhưng Frances quay mặt
lại cố giữ liên lạc với tôi bằng mắt. Đầu cha giật ngược lại và ông lại dùng
hai chân kẹp nó lại lần nữa, một lần nữa, ba lần và một nửa, cho đến khi
cha run lên dữ dội. Đó là khi nỗi sợ hãi rời bỏ ông và ông làu nhàu gì đó
với nó rồi nức nở trên mái tóc của nó. Frances và tôi nhìn nhau cho đến khi
cha thiếp đi như thế, rồi sau đó nó trườn ra khỏi tay cha và đi đến chỗ tôi.
“Không đau chút nào đâu,” nó nói. Rồi tôi chợt nhìn thấy một phần da thịt
của cha xuyên qua lỗ thủng nhỏ trên chiếc quần của ông. Tôi lấy chiếc khăn
quàng cổ được móc bằng tay trên tràng kỷ và tôi đặt nó lên người ông mà
không dám quay nhìn lại, thật khiếm nhã khi nhìn chằm chằm như vậy. Có
tiếng kêu xèo xèo từ gian bếp. Tôi không thích mùi nấu bầu dục. “Em cũng
không thích” Frances nói. Chúng tôi quay trở lên trên lầu và tôi cất giọng
hát ru đến khi tôi cũng ngủ thiếp đi. Ngày kế tiếp, Frances mút bột rồi đến
mẹ qua đời trong gian nhà bếp.

Đàn piano bóng loáng như một cái gương nhưng Mercedes không nhìn

vào hình bóng mình trong gương, cô đang nhìn trân trân vào cha đang mê
man dưới cái chăn.

“Mercedes?”
“Em đang làm gì vậy Lily?”
“Frances có ở nhà không?”
“Không có.”
“Dạo này chị có gì lo lắng à?”
“Ừ.”
“Em biết chị ấy ở đâu rồi. Ambrose đã kể cho em nghe.”
Lily không thể cho Mercedes biết bằng cách nào mà nó biết được nơi mà

Frances đã đến những lúc không về nhà. Bởi vì như vậy nghĩa là nó đang
ba hoa chuyện của nó với Frances về việc nó sợ đến tè ra quần vào cái ngày

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.