KHÔNG LỐI THOÁT - Trang 42

Người thợ mỏ năm bốn chín

Kathleen biết hát trước khi biết nói, giọng cao hoàn hảo, James là người

chỉnh đàn piano, anh biết rằng con gái mười tám tháng tuổi của anh có thể
hát lại đoạn nhạc “Hãy tin em, nếu những điều đó thu hút được anh…”
không hề có sai sót, dĩ nhiên là không có lời, sau khi nghe anh chơi đúng
một lần. Anh ngồi hoàn toàn bất động trên chiếc ghế chơi đàn và nhìn con
bé, nó nhìn thẳng lại vào anh với sự nghiêm trang của một người lớn.

Chính vào cái khoảnh khắc mà sự hồi hộp và lo sợ chiếm những khoảng

bằng nhau, như lúc tìm ra được khe nứt có chứa vàng, người đi thăm dò bị
ngập đến đầu gối, ông chỉ định đi tìm mỏ than, ngay khi thấy dầu phun ra,
ông đã hét lên, tự làm dấu rửa tội và mua ngay cho mình một món gì đó để
uống. Nhưng đối với vàng thì hoàn toàn khác, ông đứng lặng im, quan sát
trong giây lát, sau đó bật dậy, mắt ngân ngấn nước. Làm sao? Làm sao để
lấy nó ra khỏi mặt đất? Làm sao để không bị ai đó cướp mất?

Cuối cùng thì vẫn phải cần có tiền, tiền thật. Vì ngay lúc này, anh đã bỏ

sự nghiệp học hành của mình qua một bên và bắt đầu tự dạy học cho con
gái. Anh đã đọc thêm về việc này, anh mua một cái máy hát, một cái máy
đánh nhịp và bắt đầu sưu tầm đĩa nhạc. Anh đặt mua toàn bộ phôi nhạc và
bản nhạc từ New York, Milan và Salzburg. Anh đã quyết định, không phải
là quá sớm để bắt đầu từ cuốn “Phương pháp luyện tập của Vaccai đối với
cách hát kiểu Ý”. Môza sáng tác từ khi lên ba. Lên ba, Kathleen đã có thể
hát “Manca sollecita Pius dell’usato, Ancor che s’agiti Con lieve fiato, Face
che palpita Presso al morir.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.