KHÔNG LỐI THOÁT - Trang 45

khi đi mua sắm ngày thứ bảy, số tiền trong phong bì cũng chỉ vừa đủ để
nuôi sống một gia đình sáu người. Nhưng công ty đã có giải pháp cho việc
này: chứng khoán công ty. Đây là một dạng tín dụng, các quý bà có thể sử
dụng tiền mặt tại các cửa hàng trong thị trấn để mua những thứ lặt vặt
không có bán tại cửa hiệu của công ty. Sau đó họ có thể dùng chứng khoán
để mua các mặt hàng như thực phẩm, giày dép, quần áo và dầu hỏa tại cửa
hiệu của công ty. Phong bì tiền chồng họ đưa ngày càng mỏng dần đi, cho
tới một ngày trong đó chỉ còn mảnh giấy ghi rõ số tiền thuê nhà họ đang
nợ, số lãi họ phải trả cho món nợ với cửa hàng của công ty và họ còn bao
nhiêu tiền trong chứng khoán. Dần dần cửa hiệu của công ty được gọi là
“Cửa hàng bóc lột.”

Người ta vẫn tiếp tục tràn về tấp nập trên khắp những con đường chạy từ

Nam tới Bắc và những đại lộ từ Đông sang Tây, cứ mỗi giây trôi qua lại có
một tên đường mới được đặt theo tên thánh trong Thiên Chúa giáo hoặc
một trùm tư bản ngành dầu mỏ nào đó. Một thị trấn bùng nổ. Không thực
sự tồn tại và không có tên, nhưng đột ngột nhà Pipers lại nằm trên một con
đường, con đường mang tên Water.

Materia đã không còn đi nhà thờ từ khi kết hôn, bây giờ lại có một cái

nhà thờ ngay bên cạnh nhà cô và chẳng có lí do gì mà cô lại không tản bộ
đến đó, nhưng cô lại cảm thấy không có tư cách. Mẹ bề trên sẽ không đáp
lại những lời cầu nguyện của cô, vì Materia vẫn không thương con của
mình, cô tự nhận thấy tội lỗi trong con người mình.

“Kathleen, đến đây nào con.”
Materia đặt đứa trẻ trong lòng mình và vòng tay quanh người cô bé. Cô

hát, giọng trầm bổng:

“Kahn aa’ndi aa’sfoor
Zarif u ghandoor
Rasu aHmar, shaa’ru asfar
Bas aa’yunu sood
Sood metlel leyl…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.