KHÔNG LỐI THOÁT - Trang 479

kibbeh của mình, rắc dầu ôliu lên, xé miếng bánh mì vừa miệng rồi kẹp một
miếng kibbeh vào đó và ăn. Từ tốn, lúc nào ông cũng vậy, ngay cả khi ông
làm trong hầm mỏ, vì nhận thức được việc ăn uống ấm cúng như thế nào.

“Con đã làm rất tốt đấy Frances”, ông nói, “nó ngon y như mẹ con nấu

vậy.”

Mercedes biết là cô nên vui mừng nhưng cái bầu không khí hòa bình bất

thường giữa cha và Frances làm cho cô lo lắng.

“Cám ơn cha”, Frances đáp lại và kéo ghế ra “con học bằng cách nhìn

đấy”.

“Vậy là con có một bộ nhớ thiên về quan sát. Đó là một dấu hiệu của

thiên tài đấy.”

Lông mày của Mercedes nhướn lên muốn đụng tới cả trần nhà, thật là

một ngày đầy ngạc nhiên. Cô cầm lấy nĩa của mình và nếm thử món
kibbeh, còn hơn cả ngon nữa, cứ như là mẹ đang ở đây vậy. Cô nhắm mắt
và hồi tưởng về khoảng thời gian trước đây mà cô biết là chưa bao giờ có:
khi mẹ còn sống và tất cả chúng ta đều rất vui vẻ. Lúc đó là lúc nào? Đó là
ở đâu? Mưa bắt đầu lắc rắc ngoài ô cửa sổ bếp, Frances mở nắp nồi bezella
và roz và Mercedes nhớ ra: đó là trong chiến tranh. Ở trong bếp cùng mẹ và
Old Country. Thật là hạnh phúc. Mercedes mở mắt ra.

“Có chuyện gì sao chị Mercedes?”
“Không có gì đâu Lily”
Mercedes cho phép mình nghỉ ngơi một chút. Cô dựa ra ghế và thỏa mãn

quan sát không khí đầm ấm quanh bàn ăn của gia đình mình, cô được sưởi
ấm trong những cuộc nói chuyện ấm áp và văn minh. Có vẻ như mọi người
đều đã có một ngày vui vẻ. Frances chia phần đĩa thứ hai. Lily cầm khăn ăn
của mình chồm đến và lau một miếng thức ăn dính ở khóe miệng James,
một việc làm nhỏ xíu mà không cần người ta phải biết ơn hay xấu hổ. Tất
cả đều im lặng quanh bàn ăn.

Frances đổ nước đã đun sôi vào bình trà và Mercedes phải chú ý để

James không chạm vào bình nước nóng. Đầu lởm chởm những bím tóc,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.