KHÔNG LỐI THOÁT - Trang 482

để tạo thành phần còn lại trong cuộc đời của mình. Mình không tin vào
Chúa, mình tin vào tất cả mọi thứ, và mình thực sự ngạc nhiên vì mình
được ban phước nhiều như thế nào.

Sau đó Frances lật ra trang đầu tiên rồi bắt đầu đọc:
20:00 ngày 29/02/1918. Thành phố New York.
Nhật ký dấu yêu ơi,
Tôi sẽ không dùng lối viết nhật ký cũ nữa đâu. Đó là bút tích ngây thơ

của thời ấu thơ. Quyển nhật ký này sẽ ghi nhận và lưu giữ quá trình trưởng
thành thành ca sĩ của mình. Tôi chỉ ghi lại những sự việc liên quan, hữu ích
đến quá trình luyện tập của mình mà thôi. Không viết kiểu tình cảm ủy mị
nữa…

Sáp chảy tràn ra khỏi cái rãnh để nến lúc Frances lật đến trang cuối một

lần nữa. Cô đóng quyển nhật kí lại “Chúc ngủ ngon, Kathleen”.

Cô hướng sự chú ý của mình vào những thứ còn lại trong gói đồ. Sau đó

cô mở rương đựng đồ ra.

Ngày hôm sau James ra ngồi chung với Frances ở ngoài hiên.
“Con đã đủ ấm chưa?”
“Dạ rồi, cám ơn cha”
Nhưng ông đã mang ra một cái mền cũ và trùm nó lên người cô và

Trixie. “Đây”. Ông lấy một chiếc ghế trong bếp và ngồi cạnh bên phải cái
võng của cô. Ông nhìn xuống nhưng không nhìn thẳng vào một cái gì cụ
thể và bắt đầu nói “Ta đến New York vì ta nhận được một lá thư.”

Frances không xen vào, cũng không nhìn ông, cô biết ông sẽ bỏ đi ngay

nếu cô làm vậy, do đó cô ngồi im thư giãn và lắng nghe câu chuyện.

“Hôm đó là ngày đình chiến, ta xuống ga Grand Central và đi bộ suốt

đến nơi con bé ở vì ta không tìm được một chiếc taxi. Những đám đông ở
khắp nơi. Ta không biết hôm đó chiến tranh đã kết thúc…”

Ông kéo dài lê thê. Họ ngồi im lặng bên nhau trong một khoảng thời

gian lâu nhưng dễ chịu cho đến khi ông nói “Hình như đến lúc ta phải làm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.