KHÔNG LỐI THOÁT - Trang 506

người ngoài kia đang nóng lòng được trải nghiệm và chìm đắm bởi niềm
đam mê biểu diễn, cảm xúc mạnh mẽ dâng trào vượt ra ngoài tấm màn sân
khấu đỏ, với điều đó, tôi hiến dâng tấm thân của mình và hiến dâng tâm
hồn mình, tôi có thể dâng hiến hơn cả bản thân mình, tôi cảm thấy con tim
mình đập rộn ràng và giọng mình như một cái van khóa, giọng tôi như một
con tàu đang gào thét, nó phải được hát nếu không thì nó sẽ nổ tung mất,
con tàu với quá nhiều nhiên liệu, quá nhiều khí đốt, và điều tôi sắp làm với
chất giọng này nếu tôi không giải phóng nó, nó sẽ không chỉ hát thôi đâu.
Tôi chỉ là đốm nhỏ ở đây, nhưng tôi không sợ cũng như chẳng bao giờ bay
đi nơi khác, tôi cảm thấy tất cả New York là một vòng tay ôm ấm áp, chỉ
mong chờ ôm ấp tôi. Tôi đang yêu. Nhưng không phải với một người. Tôi
đang đắm chìm yêu đương với cuộc sống của chính mình.

Ngày thứ Sáu, ngày 01 tháng Ba, năm 1918 - Tôi sẽ gọi giáo viên luyện

thanh của mình một cách giản đơn là ông Blutwurst. Ông ấy cộc cằn, thô
lỗ, và nếu bài luyện đầu tiên của tôi là một dấu hiệu nào đó, hoàn toàn
không có chút trình độ chuyên môn nào, tôi chỉ có thể kết luận ông ta là
một kẻ lừa đảo. Tôi sẽ thử khả năng của ông ta đến cuối tuần coi sao. Ông
ta đúng là một người tẻ nhạt. Tôi thấy đắng họng khi nghĩ về ông thầy đó.
Tôi hoàn toàn lễ phép đó nhé. Ông ta liếc nhìn tôi như thể ông ta đang mua
một con ngựa. Ông ta có một chất giọng thật khủng khiếp. Ông ta ra lệnh
cho tôi “hát một khúc hát nào đó” (chất giọng bản xứ Đức nói không rõ
nghĩa tiếng Anh). Tôi hát, và ông ta lộ vẻ kinh khủng như thể ông ta mới
vừa ăn phải một con hào sống. Tại sao chẳng có điều nào đó xảy ra với
người đàn ông này khi cho ông ta bước chân vào bất kỳ lĩnh vực nào khác,
tránh xa và không hề liên quan đến nhạc nhẽo gì hết vì ông ta hoàn toàn
ghét âm nhạc? Sau khi nghe tôi hát xong Quanto affetto, ông ta nói chán
nản, “Chúng ta có nhiều việc đấy.” Tôi lẽ ra đã đáp lại, “Đồ đầu bò, tao biết
điều đó chớ, đó là lý do tại sao tao ở đây”. Ông ta muốn tôi bật khóc, nhưng
tôi sẽ không khóc, cha tôi đã giết nhiều người dân nước ông ta rồi đó chớ.

Lợi thế đầu tiên của tôi: tôi có tất cả. Lợi thế thứ hai: đó chẳng qua chỉ là

một hòn đảo nữa chớ có gì đâu. Lợi thế thứ ba: Tôi lớn mạnh hơn tất cả

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.