KHÔNG LỐI THOÁT - Trang 583

Lily chờ, cánh cửa mở ra và một người đàn ông nhìn cô. Mặt ông ấy toàn

góc cạnh, đẹp trai và giản dị, ông có vẻ hơi gầy quá. Mái tóc đen cắt sát da
đầu, cổ cao, chiếc áo sơmi trắng mở một nút ở cổ. Chiếc quần bạc màu, đôi
bàn tay cứ như không có khớp đang đong đưa, chờ đợi quay về cuộc sống
thực. Nhưng đôi mắt ông lại như là ông đã quên mất âm nhạc trong một
khoảnh khắc.

Lily đứng đợi trong khi ông nhìn, một bàn tay ông giơ lên và ngón tay

chạm vào trán cô, vuốt dọc theo mí mắt, má, môi và cằm. Ông ta đang
khóc. Lily hỏi “Tôi vào nhà được không?”

Cô bước vào, người đàn ông lùi lại và đóng cánh cửa sau lưng cô khi cô

đang đứng nhìn ngắm giữa căn phòng. Có một cây đàn piano, một cái ghế
đánh đàn, một cái bàn và một cái ghế. Lily quay về phía người đàn ông và
nói “Chào Rose”.

Rose tiến thêm nửa bước gần về phía cô, Lily bước đến, Rose đưa hai tay

về trước và chầm chậm huơ trong không khí như đang tìm kiếm thứ gì đó
trong một cái tủ tối. Lily lao vào vòng tay đó. Khi Rose run rẩy và rùng
mình, Lily cố giữ không để mình ngã. Khi Rose đau buồn thì cô lại càng cố
đứng vững hơn - cô đã giúp nhiều người đứng dậy khi họ bị đánh đập và
bên cạnh đó nhờ đi bộ mà cô cũng có một cơ thể khỏe mạnh.

Rose rúc vào cổ và vai Lily và rên rỉ vào tai cô cứ như có một thứ gì đó

sai trái và nhọn hoắt vừa bị rút ra khỏi người cô. Cô rên lên

“Ôi không, không, không” bởi vì đối với Rose thì cứ như nó vừa mới

xảy ra.

Việc dự một lễ tang rất quan trọng, người ta nói rằng việc nhìn mặt người

chết, nhìn họ hòa vào lòng đất hoặc vào ngọn lửa cũng quan trọng bởi vì
nếu bạn không làm vậy thì người bạn yêu thương sẽ chết đi chết lại vì bạn
mãi.

“Không, không, không…”
Lily vỗ nhẹ vào lưng Rose như người ta vỗ lưng cho em bé. Rose thút

thít trên vai cô “Tôi xin lỗi”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.