KHÔNG LỐI THOÁT - Trang 591

Cô ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhìn thẳng về phía trước sưng phù lên.

Anh nhìn vào những gì mình mới gây ra và ôm chặt cô bé trong tay. Cô
đang ngập trong sự xấu hổ, làm ơn, cho cô ít quần áo.

“Im nào”, anh nói và hôn lên mái tóc, hôn lên khuôn mặt bị thương của

cô bé. Đó là lỗi của anh - mình không nên để con bé đi xa nhà như thế -
một cảm giác đê mê trong tay anh, “Ổn cả rồi, con yêu…”

“Đừng”, cô nói.
Anh không thể nói được nữa, anh quá yêu cô - gần hơn nữa - thật là mềm

mại “Cha!”

Sau này anh sẽ nói cho cô biết anh yêu cô nhiều đến mức nào.
—bàn tay cô chặn vai của anh lại, cố gắng đứng vững trên đôi chân

mình.

Ôi con thương yêu.
—ngã xuống dần, nắm tay đặt lên lưng anh, lúng túng dưới sức nặng cơ

thể anh, cái giường mềm mại, càng giãy giụa chỉ càng dính chặt thêm vào
tấm lưới, tấm ga trải giường và những viền ren của nó đùn lại, cô không
còn tìm thấy chân mình nữa.

Có vị tanh ở miệng cô vì anh đã đánh cô chảy máu, thật sự xin lỗi, ta sẽ

đưa con về lại nhà - “Nằm yên nào”, anh van xin.

“Dừng lại đi!”
Ta sẽ không để ai làm con đau nữa.
“Không!”
Sẽ không để ai đụng đến con.
“KHÔNG!”
Không ai. Không ai. Không. Một người nào. Mãi mãi.
Cô bé đã không la hét nữa.
Được làm con đau. Mãi mãi.
Cô bé đã hoàn toàn nằm im.
Một lần nữa!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.