KHÔNG LỐI THOÁT - Trang 63

James quay lưng và rời khỏi cửa tiệm, anh sẽ không bao giờ đưa

Kathleen đến đó lần nữa, anh quyết định sẽ không tin những người đàn ông
bị hói. Anh không thích cái cách ông ta nhìn bọn trẻ với đôi mắt màu xanh
nước biển và khuôn mặt đỏ to bè. Nếu MacIsaac thích trẻ con như vậy tại
sao ông ta lại không có con?

Khi James đi rồi, bà MacIsaac quay sang nói với chồng “Đừng để nó

bước chân vào đây nữa”. Ông MacIsaac mỉm cười dịu dàng với vợ rồi quay
trở lại nhà kính của ông. “Đến khi nào cần thiết rồi hãy làm những việc
mình không thích.”

Mọi người đều thích MacIsaac nhưng không ai hiểu nổi làm sao ông có

thể chịu được một người như Piper, nhưng MacIsaac lại thấy không có lí do
gì để hành hạ gia đình của một người vì những lỗi lầm của người đó và đó
chính là những gì bạn làm khi bạn ruồng bỏ một người. Mọi người chỉ
nhún vai và đoán rằng do ông MacIsaac quá sùng đạo. Và theo một cách
nào đó thì đúng là vậy, ông dùng hầu hết thời gian để tìm ra các phương
thuốc trong các cánh đồng, nơi mà người khác chỉ nhìn thấy cát sỏi và bụi
rậm. Ông chăm chút cho cây cối trong nhà kính của mình, không bao giờ
gây ra nợ nần, chỉ tiếc nuối về những thức uống.

Cuối tuần đó, James ngồi xuống bên những chiếc bánh cà chua mật và

nói “Anh muốn em nghỉ làm, quý cô à, công việc của anh ở mỏ kiếm đủ
tiền rồi.”

Không trả lời. Anh nhìn lên, đôi khi thật khó để biết cô ấy có nghe thấy

anh nói gì hay không.

“Em có nghe anh nói không?”
“Được thôi…”
“Cũng đừng có đi vòng vòng một mình trong thị trấn nữa.”
Thật là buồn cho họ khi có một tài năng nhưng lại bị bỏ lu mờ đi trong

bóng tối, những cái cây héo hon sẽ đâm ra những cái rễ vô hình và sống
ngày càng nhợt nhạt đi, chẳng còn sinh khí.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.