KHỔNG MINH GIA CÁT LƯỢNG ĐẠI TRUYỆN - Trang 676

cao chót vót, tua tủa như kiến, bãi cát dưới chân dựng thành lũy như núi,
nghe trong tiếng sóng trên sông như có tiếng gươm khua trống nổi. Lục Tốn
cả kinh nói: “Ta trúng phải mưu kế của Gia Cát Lượng rồi!”. Muốn vội vã
trở về mà không tìm được lối ra. Đang lúc kinh hãi chợt thấy một lão
trượng đứng ở trước ngựa cười mà rằng: “Tướng quân muốn ra khỏi trận
này ư?”.
Lục Tốn nói: “Xin trưởng lão dẫn đường cho!”
Lão trượng chống gậy từ từ mà đi quanh co, ra được khỏi trận đá không gặp
trở ngại gì, đưa chân đến tận dốc núi.
Lục Tốn nói: “Trưởng lão là ai?”
Lão trượng trả lời: “Lão phu là Hoàng Thừa Ngạn, bố vợ của Gia Cát
Khổng Minh, khi xưa con rể lão vào Thục có bầy trận đá ở đấy gọi là Bát
trận đồ, muốn vào được tám cửa, phải tuần tự theo phép độn giáp: Hưu,
Sinh, Thương, Đỗ, Cảnh, Tử, Kinh, Khai. Mỗi ngày mỗi giờ lại biến hóa
không ngừng, có thể so với 10 vạn tinh binh. Lúc chia tay, Khổng Minh có
dặn lão phụ rằng, sau này có đại tướng Đông Ngô lạc ở trong trận ấy chớ có
dẫn họ ra. Lão phu đứng ở trên núi thấy ngài từ cửa Tử mà vào, ngờ rằng
không biết trận ấy, ắt bị mê hoặc. Lão bình sinh thích làm việc thiện, chẳng
nhẫn tâm để tướng quân bị chìm đắm như thế, nên đặc biệt theo cửa Sinh
mà dẫn ra”.
Lục Tốn nói: “Cụ có học được trận pháp này không?”
Hoàng Thừa Ngạn nói: “Biến hóa vô cùng chẳng thể nào học được vậy!”.
Lục Tốn hoang mang xuống ngựa bái tạ cụ già rồi quay về. Sau này Đỗ Phủ
có thơ rằng:
Công trùm cả ba nước,
Danh nên Bát trận đồ,
Sông trôi đá chẳng chuyển,
Hận chẳng nuốt xong Ngô.
Lục Tốn về trại than rằng: “Khổng Minh thực là con rồng nằm vậy, ta chẳng
thể nào theo kịp được”.
Nhà viết tiểu thuyết miêu tả tình tiết này thực thần kỳ huyền diệu, lấp lánh
vô cùng. Song lấy quan điểm lịch sử mà xem, có thể nói là hoang đường

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.