của họ kiêu ngạo mà cuồng vọng, nếu như họ cùng hợp lại, có thể uy hiếp
được sự an toàn của vương triều nước Tề.
Tể tướng Án Anh nước Tề biết rõ về ba người ấy, họ kiêu ngạo mà sĩ diện,
bởi vậy khoét sâu vào nhược điểm ấy, bầy mưu để Tề cảnh Công trừ khử ba
viên dũng sĩ nọ. Có một hôm, Lỗ Chiêu Công lại thăm, có tặng mấy quả
đào tiên, Tề Cảnh Công đã ban phát cho mấy quan đại thần chỉ còn thừa có
hai quả đào. Án Tử nhân đó nói với Tề Cảnh Công, không có gì bằng đem
hai quả đào này cho mấy viên dũng sĩ đó, để biểu dương khả năng của họ.
Tề Cảnh Công lập tức xuống lệnh, các thần dân đều có thể tự biểu dương
công lao để giành được vinh dự này. Công Tôn Tiết dướn người lên tâu
rằng: “Mấy năm trước, thần hộ giá chúa công đi săn ở Đồng Sơn, gặp phải
hổ dữ thần đã ra tay bắt hổ, bảo vệ được chúa công, công đó hỏi có gì
bằng?”.Nói xong tiến lên trước cầm một quả đào ăn ngay lập tức.
Cổ Dã nhìn thấy hăng hái đứng dậy nói to rằng: “Bắt hổ có gì là lạ, thần có
lần hộ giá chúa công qua Hoàng Hà, gặp phải con rồng tác oai tác quái, tình
huống phi thường nguy hiểm, thần đã ra tay chém chết nó, sóng yên gió
lặng, cứu nguy được thuyền, công này có gì bằng?”.
Tề Cảnh Công cũng làm chứng rằng: “Đúng vậy, lúc đó sóng gió quá
chừng, nếu tướng quân chẳng giết được rồng, chẳng thể giải nguy thực là
kỳ công cái thế vậy, đáng được thưởng quả đào này!” Cổ Dã nghe rồi, cũng
lập tức tiến lên cầm một quả đào ăn liền. Bỗng thấy Điền Cương chợt nổi
xung lên la lớn rằng: “Thần từng phụng mệnh chinh phạt nước Từ, chém
được danh tướng, bắt được hơn 500 người khiến vua nước Từ khiếp sợ phải
chủ động đầu hàng, cầu xin làm nước phụ thuộc, chiến công lần đó, khiến
các quốc vương nước Trịnh và nước Cử thảy đều kinh hãi, cùng tôn sùng
chúa công làm minh chủ, công lao như vậy cũng đủ tư cách ăn đào lắm
chứ!”.
Án Tử cũng nhân đó tâu rằng: “Công lao của Điền Cương thực rất lớn, gấp
10 lần hai vị kia, tiếc đào tiên đều ăn hết rồi xin thưởng cho một chén rượu,
dịp khác sẽ ban thưởng vậy!”.
Tề Cảnh Công cũng chiều theo: “Công của Tướng quân rất lớn, đáng tiếc
nói hơi chậm, giờ chẳng còn quả đào nào nữa để thưởng cho ngươi”.