KHÔNG NHỚ, KHÔNG QUÊN - Trang 347

Đường Diệc Thiên nhìn thấy cặp mắt mong đợi của Diệu Linh qua

kính chiếu hậu, anh hơi liếc mắt, Hàn Niệm im lặng không lên tiếng. Anh
ho nhẹ, "DiệuLinh, quy định trước kia của mẹ con thế nào? Ngày nào cũng
có thể mua đồ chơi sao?"

"Không thể..." Diệu Linh cúi đầu ngoan ngoãn nói,trước kia mẹ quy

định Diệu Linh phải nghe lời mới mua đồ chơi khenthưởng. Với lại trong
phòng mới của mình đã có rất nhiều đồ chơi, quảthực nó không nên cứng
đầu.

"Quy định của mẹ, cả ba cũng phảituân thủ..." Đường Diệc Thiên có

chút nghiêm khắc, "Cho nên hôm nay chỉcó thể dẫn cho đi ăn đồ ăn ngon
thôi."

Vừa nghe có đồ ăn ngon, Diệu Linh lập tức có tinh thần lại, "Ba, con

muốn ăn tôm hùm và cua! Đã lâu rồi chưa ăn ạ!"

Đường Diệc Thiên biết, đã lâu Diệu Linh chưa ăn tôm hùm và cua, có

lẽ là tômhùm và cua Úc, chỗ làm ngon nhất ở thành phố J, đương nhiên là
Paradise.

Anh đạp ga, xe chạy nhanh hơn ngựa, Hàn Niệm vẫn cười nhẹ nhàng

như trước,giống như mèo con ngoan ngoãn, lười nhát nghỉ ngơi dưới ánh
mặt trời,giống như mọi thứ xung quanh đều không liên quan đến mình.

Từngcây ngô đồng ở ven đường hiện ra, thành phố J đẹp nhất là khi

mùa xuânđến, cùng lúc với ngày kỷ niệm kết hôn của bọn họ, thoáng cái đã
qua năm năm.

Dĩ nhiên HànNiệm vẫn còn nhớ ngày đó, nhưng nghĩ tới mình lại sắp

già thêm một tuổi, lập tức không muốn nhớ đến ngày ý nghĩa này nữa.

* * *

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.