KHÔNG NHỚ, KHÔNG QUÊN - Trang 497

phẫu thuật xong còn đau hơn trước. Luôn chịu đựng trước mặt Hàn Niệm,
cũng thật không dễ.

Cả sự việc ở trong mắt thư ký Lâm đều vô cùng ấu trĩ, nhất là hành vi

giả bộ ngủ của ông chủ mình, ngoài mặt giống như muốn để Hàn Niệm lo
lắng, thực ra là tự mình chịu tội! Chuyện tổn hại này, đúng là hết sức buồn
chán. Thư ký Lâm lớn hơn anh tám tuổi, không biết nên nói tuổi trẻ thật
khỏe, hay nói bọn họ chơi chưa đủ?

"Đã tìm luật sư Trương rồi, kêu ông ta nói với Hàn Niệm người bệnh

là Tô Hải Mai." Lâm Thư Văm nói, "Xem ra Tô Hải Mai thực sự rất hận
Hàn Phục Chu."

Đường Diệc Thiên hơi động đậy cơ thể cứng đờ một ngày, nhưng vừa

động nỗi đau càng tăng lên gấp đôi, , lúc chịu đựng một dao cũng không
hơn thế này. Anh cắn rănh hít vào một hơi, "Hazz...Việc này cũng không có
gì lạ, ai không hận chứ?"

Nói tới hận, của anh tuyệt đối không ít hơn Tô Hải Mai, nhưng mà anh

hận Hàn Phục Chu, từ đầu đến cuối cũng không có cách nào ra tay.

"Vậy phải làm gì luật sư Trương đó đây?" Lúc trước Tô Hải Mai biết

tin, nhưng bà ta sợ bệnh tình sẽ ảnh hưởng đến việc toà án tăng thêm hình
phạt cho Hàn Phục Chu, nên kêu luật sư Trương im lặng. Sau này tư liệu
trong tay bà ta bị Đường Diệc Thiên lấy đi, bà ta không còn lợi thế, đương
nhiên muốn dùng cách khác để Hàn Phục Chu chết đi.

"Ông ta đã dám nói với Hàn Niệm, hiển nhiên cũng sẽ nói với Hàn

Phục Chu." Đường Diệc Thiên gian nan nói từng chữ, mỗi câu nói đều tác
động đến vết thương ở ngực, "Biết bệnh tình, có trăm điều hại không có
điều nào lợi đối với Hàn Phục Chu, chỉ có điều là Tô Hải Mai muốn Hàn
Phục Chu chết đi."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.