KHÔNG NHỚ, KHÔNG QUÊN - Trang 504

Anh nhẹ nhàng nâng tay lên, gạt tóc qua, vén ra sau tai giúp cô, ngón

út lướt qua viền tai của cô, lạnh ngắt không có chút độ ấm. Anh nói, "Cho
nên em có thể giúp anh không..."

Hàn Niệm hơi động đậy, ngước mặt nhìn anh, thì ra cô chưa bao giờ

phát hiện, bất luận trong cặp mắt này có bao nhiêu thù hận, có bao nhiêu
tức giận, nhưng lúc anh nhìn cô, đều mang theo sự ấm áp có thể làm tan
băng đá.

Anh vô cùng thản nhiên, giống như anh đã sớm dự đoán được tất cả,

gợn sóng nhiều hơn nữa cũng chỉ thường thôi, "Ở lại bên cạnh anh đừng đi,
anh rất mệt mỏi, không đuổi theo em được nữa rồi. Ở lại tiếp tục đau khổ,
coi như trả nợ cho anh đi."

Nước mắt chảy từ hốc mắt xuống, Hàn Niệm nghe tiếng nó rơi xuống

đất, một tiếng rất khẽ rất khẽ, đập vào lòng. Anh vươn tay nâng mặt cô lên,
kéo cô lại gần, sau đó nhẹ nhàng hôn, một nụ hôn nhẹ, nhưng giống như
dùng hết tất cả sinh mệnh của anh.

"Đường Diệc Thiên, anh có từng hận em không?" Anh đã từng hỏi cô

câu này, cô không trả lời, bây giờ cô lại ném cho anh câu hỏi này.

Đường Diệc Thiên không trốn tránh giống cô, câu trả lời của anh là,

"Từng oán tránh." Từng oán trách em, nhưng từ đầu tới cuối đều chưa từng
hận em.

Giây phút nước mắt trào ra, trước tiên là Đường Diệc Thiên dịu dàng

nhìn cô, cuối cùng vẻ mặt có chút khổ sở, không kìm được đưa tay sờ đầu
cô, "Sao đã nhiều năm vậy rồi, em vẫn khóc giống nhau vậy..."

"Em khóc thế nào anh mới cảm thấy tốt?" Cô lau nước mắt loạn xạ

hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.