KHÔNG NHỚ, KHÔNG QUÊN - Trang 528

ba mẹ cô đều vì ông ta mà chết..."

"Tôi đặc biệt khẳng định, Hàn tiểu thư." Tô Hải Mai nói, "Tôi không

cần thiết phải gạt cô chuyện này. Cô là người sống sót trong trận sạt lở đất
đó, cũng là trẻ mồ côi vì ba mẹ gặp tai nạn."

* * *

Nhà tù Bắc Giao, phòng thăm tù.

Nhiệt độ không khí gần một tuần nay hơi cao, Hàn Phục Chu đã thay

đồ mùa hè, tuy tóc mai của ông đã bạc, nhưng nhìn cả người rất gọn gàng
và đầy sức sống, tinh thần khỏe khoắn. Giống như chỉ cần có thể bước ra
khỏi tường cao song sắt này, là ông có thể trở lại ngày xưa, địa vị, quyền
lực, tiền tài ông đã từng mất đi, đều có thể nắm lại trong tay lần nữa.

Chỉ cần ông có thể ra ngoài, nhất định ông sẽ thắng người kia đến

cùng, Đường Diệc Thiên không thể làm gì được ông. Dù sao thì Hàn Niệm
cũng là con gái của ông, con gái làm gì đó cho ba, đều là nên, mà nhất định
cô cũng sẽ dùng hết sức.

Hàn Niệm đi vào phòng thăm, giày cao gót nện lên đất vang lên tiếng.

Hàn Phục Chu nhìn thấy con gái mình, đạp lên ánh mặt trời ngoài cửa sổ đi
tới, từ tám tuổi cho đến hai mươi tám tuổi, hai mươi năm ròng rã, ông nhìn
cô lớn lên, cô luôn là trụ cột tinh thần cho ông dựa vào.

Đặc biệt là sự cố chấpcủa cô, sự dũng cảm của cô, sự kiên định của cô,

vô cùng giống mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.