KHÔNG NHỚ, KHÔNG QUÊN - Trang 530

nào, giống như bị lời của Đường Diệc Thiên nói trúng, cuối cùng cô cũng
hiểu, ba của mình là người thế nào, mà sự kiên trì từ trước tới nay của cô,
hoang đường và nực cười biết bao.

"Ai nói cho con biết?" Hàn Phục Chu bình tĩnh hỏi cô.

Bình tĩnh, lạnh nhạt, giống như tất cả đều không liên quan đến Hàn

Phục Chu ông, cô từng tin tưởng ông biết mấy, mà lúc này, cô chính mắt
nhìn thấy sự thật, đột nhiên cô ý thức được, Hàn Phục Chu bình tỉnh như
thế đáng sợ đến cỡ nào.

Cô nhớ ông đã từng nói, "Tư Tư, ba tuyệt đối sẽ không gạt con." Đúng

vậy, ông có thể nói vậy, vì cô vốn không phải là Tư Tư, từ đầu đến cuối cô
chẳng qua chỉ là vật thay thế. Ông nhận nuôi cô, nhưng không cho cô thân
phận, mà dùng cô bù vào chỗ trống của người khác. Một thân phận đáng
buồn biết bao!

Cô đã hiểu tại sao cô chỉ nhìn thấy hình trong tã lót, nhưng chưa từng

nhìn thấy hình mình trước khi mất trí nhớ, tại sao dáng dấp của mình không
giống Phạm Tâm Trúc, Phạm Tâm Trúc cũng không thích cô như Hàn Phục
Chu, cũng không gọi cô là Tư Tư, bởi vì Phạm Tâm Trúc là mẹ, có tình
thương và ký ức của người mẹ, không thể kêu đứa bé khác bằng tên của
đứa con gái đã chết của mình.

Phạm Tâm Trúc có thể chăm sóc cô, có thể nuôi nấng cô, nhưng chỉ

không thể trút hết tình cảm của con gái cho Hàn Niệm, bởi vì giây phút Tư
Tư chết, Phạm Tâm Trúc cũng vùi tình thương đối với Tư Tư vào trong bùn
đất ở trên núi của huyện Bạch Mặc.

Cuối cùng cô cũng hiểu tại sao lúc tỉnh lại ở bệnh viện, Hàn Phục Chu

gọi cô là Tư Tư, cô lại cảm thấy quen tai. Bởi vì cô bé gọi là Tư Tư cũng
lớn như cô, các cô là bạn học ở trường tiểu học, cùng đi chơi xuân, cùng
gặp phải sạt lở đất. Nhưng khác biệt là, Tư Tư gặp nạn, cô còn sống.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.