KHÔNG NHỚ, KHÔNG QUÊN - Trang 87

Anhc hống người ngồi dậy, Hàn Niệm nhét gối cho anh dựa vào. Đã

hơn nửa năm anh không có bị bệnh, thật sự chưa từng nghĩ sẽ đổ bệnh
trước mặt cô. Nghĩ lại, anh cũng chưa từng nghĩ cô sẽ quay về, sao có thể
nghĩ tới sẽ đổ bệnh trước mặt cô.

Cõ lẽ từ giây phút gặp lại kia, có rất nhiều thứ không thể tưởng tượng

được.

Hàn Niệm hâm canh gà lần nữa, bưng tới, “Không có bỏ muối.” Cô

nói xong thổi hai cái, đưa tới.

Húp canh gà không bỏ muối là thói quen của Đường Diệc Thiên, anh

ngồi đó, mũi nghẹt không ngửi thấy mùi gì, nhưng vẫn có thể cảm nhận
được mùi vị của tô canh nóng này, anh không có đưa tay đón lấy, chỉ hơi
nhấc cằm lên nhìn cô.

Hàn Niệm mỉm cười, ngồi xuống một bên giường, khuấy muỗng trắng

bằng sứ tinh khiết mấy cái, múc một muỗng canh nóng vàng óng, đưa tới
bên miệng anh, Đường Diệc Thiên há miệng từ từ húp vào.

Canh nóng nuốt xuống, từ yết hầu tới dạ dày đều vô cùng dễ chịu. Anh

húp một hơi cạn tô, hai bên thái dương tiết ra một lớp mồ hôi mỏng.

“Mau ngủ đi cho ấm….” Hàn Niệm đỡ anh nằm xuống, cẩn thận nhét

lại chăn. Anh đưa tay giữ lấy bàn tay hơi lạnh của cô, đưa áp lên trán của
mình, nơi đó vừa nóng vừa ấm.

Anh nở nụ cười nhẹ, “Em cũng ấm.” Đôi mắt lộ ra sự dịu dàng, nụ

cười cũng có mấy phần hấp dẫn giống như trước kia. Hàn Niệm nghĩ, anh
thật sự bệnh không nhẹ.

Đường Diệc Thiên nhắm hai mắt lại, mi tâm dường như còn lưu lại

dấu vết nhíu chặt vừa rồi, nhưng không ảnh hưởng đến khuôn mặt ngủ bình
tản vào lúc này của anh. Khuôn mặt của anh có nét rất đẹp, mày rậm mà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.