KHÔNG NƠI NƯƠNG TỰA - Trang 109

Rồi có một thời gian, mẹ bỗng thay đổi thái độ với cha. Một ngày Chủ

nhật nọ, mẹ đẩy hết tất cả chúng tôi vào xe, rồi bà lái xe đến từng cửa hiệu
để tìm mua cho được đĩa nhạc tiếng Đức. Bà muốn tạo nên một không khí
thật đặc biệt khi cha về đến nhà. Bà dành trọn buổi chiều hôm ấy để chuẩn
bị một bữa tiệc thịnh soạn, cũng với một vẻ hăng hái nhiệt tình từng thấy ở
bà nhiều năm trước. Rồi bà bỏ ra hàng giờ liền để chăm chút đầu tóc và
trang điểm sao cho ưng ý nhất. Chẳng những thế, mẹ còn mặc một bộ váy
áo gợi nhớ về hình ảnh của bà trước đây. Lúc ấy, tôi tin rằng Chúa đã nghe
thấu được những lời nguyện cầu của tôi. Trong lúc mẹ đi quanh nhà để
chỉnh sửa lại những đồ vật nằm sai vị trí, đầu óc tôi chỉ toàn nghĩ đến thức
ăn. Tôi tin mẹ sẽ hồi tâm chuyển ý mà cho phép tôi được ngồi ăn cùng với
gia đình. Nhưng đó là một hy vọng không bao giờ thành hiện thực.

Thời gian chậm chạp trôi. Ai cũng mong cha sẽ về nhà vào khoảng

một giờ trưa để dùng bữa với cả nhà, và mỗi khi mẹ nghe có tiếng chiếc xe
nào trờ tới, bà lại lao ra cửa, vòng tay rộng mở chuẩn bị chào đón cha. Quá
bốn giờ chiều, cha lảo đảo bước vào nhà cùng với một đồng nghiệp của
mình. Sự trang hoàng và không khí như hội ở nhà đã khiến cha rất ngạc
nhiên. Từ trong phòng ngủ, tôi có thể nghe thấy giọng nói không được tự
nhiên lắm của mẹ khi bà cố tỏ ra thật dịu dàng với cha. Chỉ vài phút sau đó,
cha loạng choạng đi vào phòng ngủ. Tôi kinh ngạc nhìn ông. Chưa khi nào
tôi thấy cha say xỉn đến vậy. Chẳng cần cha phải nói ra điều đó vì tôi đã
ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người ông. Hai mắt ông đỏ ngầu. Ông
không thể đứng vững và thậm chí còn không mở mắt ra nổi. Trước khi cha
bước vào phòng, tôi dường như đoán ra được ông sắp làm gì. Tôi hiểu tại
sao cha trở về nhà. Nhưng đến khi nhìn thấy cha nhét đồ đạc vào cái túi
xách màu xanh, thì tôi chỉ muốn vỡ òa. Tôi chỉ ước sao mình có thể nhỏ lại
để chui vào cái túi của cha và ra đi cùng ông mà thôi.

Khi đã đóng gói đồ đạc xong, cha quỳ xuống và lẩm bẩm điều gì đó

với tôi. Càng nhìn cha, cả người tôi càng trở nên bủn rủn. Đầu óc tôi đờ
đẫn. Đâu rồi vị Anh hùng của tôi? Điều gì đã xảy ra với ông ấy? Khi cha

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.