KHÔNG NƠI NƯƠNG TỰA - Trang 14

vẫy tôi vào, còn cô nhân viên phòng giáo vụ thì từ từ khép cửa lại. Tôi ngồi
xuống ngay đầu bàn, vội vàng lên tiếng thanh minh rằng hôm nay mình
chẳng lấy cắp thứ gì cả... Mọi người đều mỉm cười khiến không khí trở nên
dịu lại. Tôi không hình dung được rằng họ đang cố gắng cứu lấy tôi.

Viên cảnh sát giải thích tại sao họ lại mời ông ấy đến. Tôi co rúm

người lại trên chiếc ghế mình đang ngồi. Viên cảnh sát yêu cầu tôi kể rõ về
mẹ tôi cho ông ấy nghe. Tôi lắc đầu từ chối. Đã có quá nhiều người biết
được bí mật của tôi, rồi bà sẽ nhanh chóng biết được điều đó mất thôi.
Bỗng một giọng nói dịu dàng vang lên trấn an tôi. Tôi nghĩ đó là cô Moss.
Cô ấy nói với tôi rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn. Tôi hít một hơi thật sâu, siết
chặt hai bàn tay vào nhau và ngập ngừng kể câu chuyện giữa tôi và mẹ. Rồi
cô y tá bảo tôi đứng dậy và chỉ cho viên cảnh sát vết sẹo trên ngực tôi.
Không một chút suy nghĩ, tôi nói ngay rằng nó chỉ là một tai nạn, rằng mẹ
không bao giờ cố ý làm tôi bị thương như vậy cả. Tôi vừa khóc vừa cài lại
nút áo và nói với họ rằng mẹ chỉ phạt tôi vì tôi không ngoan. Tôi chỉ ước
sao họ cứ để tôi được một mình. Thực tâm, tôi cảm thấy sao mình dối trá
quá. Nhưng sau ngần ấy năm trời, tôi hiểu rằng sẽ chẳng ai có thể làm được
điều gì cho tôi cả.

Sau ít phút đó, các thầy cô bảo tôi tạm ra ngoài ngồi. Khi tôi vừa khép

cánh cửa lại, những người lớn ngồi ở phòng ngoài đều nhìn tôi và lắc đầu ra
chiều đồng cảm. Tôi ngọ nguậy trên ghế, mắt chăm chú nhìn cô nhân viên
phòng giáo vụ đánh máy. Trong lúc chờ đợi thầy Hansen cho gọi tôi trở lại
phòng, tôi có cảm giác thời gian như ngừng trôi. Cô Wood và thầy Ziegler
rời khỏi phòng họp. Trông họ khá vui vẻ, nhưng đồng thời cũng thoáng
chút lo lắng. Cô Wood quỳ xuống choàng tay ôm lấy tôi. Tôi nghĩ mình sẽ
không bao giờ quên được mùi nước hoa thoảng trên tóc cô. Rồi cô quay
mặt bước đi, để tôi không thấy cô khóc. Vậy nên tôi bắt đầu thấy lo lắng
thực sự. Thầy Hansen trao cho tôi một cái khay thức ăn trưa được mua
trong căng-tin nhà trường. “Chúa ơi, đến giờ ăn trưa rồi sao!” - Tôi tự hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.