KHÔNG NƠI NƯƠNG TỰA - Trang 74

nhà. Khi nghe tiếng chân mẹ hút dần về phía cầu thang, tôi biết rằng chẳng
có bất kỳ một sự thay đổi nào cả. Tôi sẽ vẫn là một đứa khốn khổ trong gia
đình của mình mà thôi.

Khoảng ba ngày sau khi “tai nạn” xảy ra, tôi tiếp tục bị nóng sốt.

Nhưng tôi cũng không dám hỏi xin mẹ dù chỉ là một viên thuốc aspirin, đặc
biệt là khi ấy cha cũng không có nhà. Tôi biết mẹ đã trở về với đúng bản
chất thật của bà ấy. Tôi nghĩ mình bị nóng sốt là do vết thương. Miệng vết
thương trên bụng của tôi đã hở ra gấp nhiều lần kể từ cái đêm hôm đó. Tôi
rón rén bò lê đến bên bồn rửa trong ga-ra. Tôi chọn một miếng giẻ sạch sẽ
nhất trong đống giẻ rách của mình rồi vặn nước ra để thấm ướt nó. Tôi ngồi
xuống, vén lớp áo đã ướt đẫm máu của mình lên. Tôi dùng miếng giẻ chậm
nhẹ vào vết thương, hết sức cẩn trọng vì hãy còn đau quá. Đoạn tôi thu hết
can đảm, hít một hơi thật sâu rồi nhẹ nhàng ấn vào miệng vết thương. Tôi
đau đớn đến nỗi các cơ co rút lại, cả người oằn xuống, đầu va mạnh vào
nền xi-măng lạnh ngắt. Tôi gần như chết ngất đi. Khi cố gượng nhìn vào
bụng mình lần nữa, tôi trông thấy một chất gì đó màu vàng vàng trắng trắng
bắt đầu rỉ ra từ vết thương đang sùi lên đỏ au. Tôi không rành lắm về những
thứ như vậy, nhưng tôi hiểu rằng vết thương của mình đã bị nhiễm trùng.
Tôi lồm cồm ngồi dậy, định đi lên cầu thang để nhờ mẹ lau rửa vết thương
cho mình. Nhưng ngay khi vừa nhổm dậy, tôi đã khựng lại. “Không!” - Tôi
tự nhủ. - “Mình không cần sự giúp đỡ của con mụ ấy”. Tôi cũng có biết sơ
qua một số thao tác cơ bản trong sơ cấp cứu, nên tôi cảm thấy đủ tự tin để
tự rửa vết thương của mình. Tôi muốn tự chịu trách nhiệm với chính bản
thân mình. Tôi không muốn phụ thuộc vào mẹ, càng không muốn để bà ấy
nắm thêm quyền kiểm soát tôi.

Tôi xả lại cái giẻ rồi chậm lên vết thương. Tôi hơi chần chừ khi lại

chạm vào chỗ đau của mình. Hai tay tôi run lên vì sợ, còn nước mắt thì cứ
rơi lã chã trên khuôn mặt. Tôi thấy mình sao giống một đứa bé quá, và tôi
ghét cái cảm giác đó. Sau cùng, tôi tự nhủ: “Mày khóc, thì mày chết. Giờ
thì hãy tự lo chăm sóc vết thương đi”. Tôi nhận ra rằng cái tổn thương về

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.