Giờ thì bạn có thể biết bên trong nó – ít nhất là trong cái nhà này – có một
cái hành lang sạch sẽ, bóng loáng đến đáng ngờ. Từ hành lang mở ra những
cánh cửa – những cánh cửa bình thường, màu trắng, có thật – sau mỗi cánh
cửa là một căn phòng sáng sủa, với chiếc giường trống đã chuẩn bị sẵn như
chỉ chờ bạn đến. Trên giường phủ một tấm chăn màu đỏ. Người bạn lún sâu
vào tấm đệm rơm nhồi căng. Ở giữa, bạn có thể thấy, không thể lầm, đúng là
một lớp ga trải giường màu trắng, mát lạnh. Dưới gáy bạn cũng có một cảm
giác dễ chịu rất lạ: thủ phạm là một chiếc gối nhồi rơm bọc vải trắng. Người
Pfleger gập cái chăn dạ đã dùng để quấn và vác bạn đến đây làm tư rồi đặt
xuống phía chân: thế nghĩa là bạn có thể dùng nó, chắc là trong trường hợp
bạn không hài lòng với nhiệt độ trong phòng. Rồi anh ta cầm một tờ giấy và
cái bút chì ngồi xuống cạnh giường, và hỏi bạn tên gì. Tôi bảo: “Vier-und-
sechzig, neun, ein-un-zwanzig.” Anh ta ghi lại, nhưng tiếp tục cật vấn, phải
mất một lúc bạn mới hiểu ra, anh ta quan tâm đến cả tên thật, cả “name,” và
bạn lại mất một lúc nữa, và điều này đã xảy ra cả đối với tôi, cho đến khi lục
tìm xong trong kí ức bạn mới nhớ ra. Anh ta bắt tôi nhắc đi nhắc lại ba, bốn
lần cho đến khi có vẻ đã nghe ra. Rồi anh ta chìa cho tôi xem cái anh đã viết,
và trên đỉnh mặt tờ giấy kẻ dòng, kiểu tờ bệnh án, tôi đọc thấy:
“Kewischtjerd”
. Anh ta hỏi “dobro jesz”
có “gut”
không, và tôi bảo,
“Gut,” thế là anh ta đặt tờ giấy lên bàn và bỏ đi.
Sau đó thì, vì rõ ràng bạn có đủ thời gian, bạn có thể nhìn quanh, ngắm
nghía, xem xét một chút. Chẳng hạn bạn có thể xác định được, nếu như đến
lúc này chưa thấy, trong phòng còn có những người khác. Chỉ cần nhìn họ là
bạn có thể đoán ra: tất cả họ cũng có thể là những bệnh nhân. Bạn có thể
nhận ra cái màu sắc, cái ấn tượng làm dịu con mắt bạn, là một màu đỏ thẫm
chủ đạo lấn át tất cả, màu lờ mờ của chất liệu sơn trên những thanh gỗ dài
lát nền, cả những tấm chăn được lựa chọn theo cùng một sắc độ trên tất cả
các giường. Tổng số có chừng mười hai cái. Tất cả đều là giường một, và
giường tầng cũng chỉ ở chỗ này, bên cạnh bức tường ngăn đóng bằng các
thanh gỗ sơn trắng, nơi tôi nằm ở tầng dưới cùng, và phía trước tôi, cũng
như hai cái sát bên phía tường ngăn đối diện. Bạn có thể lấy làm khó hiểu vì
nhiều chỗ không dùng đến, vì những khoảng trống rộng hàng mét giữa các