KHÔNG SỐ PHẬN - Trang 149

phòng như thế này. Đã đặt xuống một cái giường chăn đệm như thế này. Họ
chữa trị, chăm bẵm, nuông chiều – chỉ có điều là chưa cho ăn, giả dụ thế. Cứ
cho là còn có thể họ chú ý xem mỗi người sẽ chết đói như nào chẳng hạn –
chắc hẳn điều đó cũng có thể có cái lý thú của nó, hay ích lợi mang ý nghĩa
cao hơn của nó, sao lại không, tôi phải công nhận như vậy. Dù tôi xoay trở
thế nào, ý nghĩ này càng lúc càng có vẻ sinh động hơn, càng có vẻ hữu ích
hơn: thế có nghĩa là rõ ràng một người có chức trách hơn tôi cũng có thể
nghĩ đến điều này, tôi cho là thế. Tôi nhìn sang người bên cạnh, một bệnh
nhân nằm cách tôi chừng một mét về phía bên trái. Đó là một người đã có
tuổi, đầu chớm hói, mặt ông ta còn lưu giữ những đường nét của một gương
mặt cũ, đây đó còn thấy có da có thịt. Bên cạnh đó tôi nhận thấy tai ông ta
bắt đầu hơi giống những chiếc lá bằng thạch lạp của các bó hoa giả một cách
đáng ngờ, tôi cũng đã nhận ra màu vàng nhất định trên chỏm mũi và quanh
mắt ông. Ông nằm ngửa, cái chăn đắp trên người rung lên xuống nhè nhẹ: có
vẻ như ông đang ngủ. Dẫu sao tôi cũng thử thầm thì về phía ông, hỏi ông có
hiểu tiếng Hung không? Im lặng, không những không hiểu, có vẻ như ông
không nghe được gì cả. Tôi đã quay đi, và đang chuẩn bị thêu dệt những ý
nghĩ của mình, thì bất chợt có tiếng thầm thì, nhỏ nhưng đủ hiểu vọng đến
tai: “Có…” Đúng là ông, không nghi ngờ gì nữa, dù ông vẫn nằm bất động,
không hề mở mắt. Còn tôi thì, thật ngốc nghếch, mừng rỡ đến nỗi, không
biết vì sao, nhưng trong vài phút tôi quên khuấy mất thực ra là mình muốn
gì ở ông. Tôi hỏi: “Ông từ đâu đến?,” “Từ Budapest…,” ông đáp – sau một
lúc – nhưng tôi có cảm giác rất lâu. Tôi lại hỏi “Khi nào?” và sau một lúc
kiên nhẫn chờ đợi, tôi được biết: “Tháng Mười một…” Rồi cuối cùng thì tôi
hỏi: “Ở đây người ta có cho ăn không?” và chỉ sau một thời gian cần thiết,
không biết vì nguyên do gì lần nào cũng thế, ông đáp: “Không…” Tôi định
hỏi nữa.

Nhưng đúng lúc ấy viên Pfleger lại tới, hơn nữa đi thẳng đến chỗ ông.

Anh ta lật chăn của ông lên, quấn ông trong chiếc chăn dạ, và tôi thật ngạc
nhiên thấy anh ta nhẹ nhàng đặt ông lên vai, rồi vác ra phía cửa cái cơ thể
vẫn còn khá nặng của ông, từ khoảng bụng ông, một miếng gạc giấy rớt
xuống như cử chỉ vẫy chào tạm biệt. Cùng lúc đó nghe có tiếng gõ cộc lốc,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.