KHÔNG SỐ PHẬN - Trang 150

tiếp đó đến tiếng loẹt xoẹt của chiếc loa điện. Rồi một giọng nói vang lên:
“Friseure zum Bad, Friseure zum Bad!” nghĩa là “Thợ cạo vào buồng tắm,
thợ cạo vào buồng tắm!” Một giọng nói hơi giòn, nghe dễ chịu và ve vuốt,
có thể nói là êm tai, mềm mại và có nhạc điệu – như thể bạn có thể cảm thấy
cả ánh nhìn của người nói, và đầu tiên thiếu chút nữa bạn đã bật ra khỏi
giường. Có điều tôi thấy sự kiện này cũng chỉ tác động đến các bệnh nhân ở
mức bất quá gần như sự xuất hiện của tôi trước đó, và tôi nghĩ việc này rõ
ràng cũng có thể thuộc vào một số những sự kiện thường xuyên ở đây. Tôi
còn phát hiện ra ở phía trên cửa ra vào, về bên phải, có một chiếc hộp màu
nâu, một kiểu như cái loa thùng, và tôi cũng đã đoán rằng bọn lính thường
truyền các mệnh lệnh của chúng qua đó, có vẻ như thế. Một lúc sau viên
Pfleger lại quay vào, lại đến chiếc giường bên cạnh tôi. Anh ta gấp chăn và
ga trải giường lại, thò tay qua một khe hở vào bao tải rơm, và từ trong đó
sửa lại chiếc đệm rơm, rồi sửa lại ga trải giường và cả chiếc chăn đắp, tôi đã
hiểu ra: gần như chắc chắn tôi không còn thấy lại ông già lúc trước nữa. Và
tôi không thể làm gì vì chuyện đó, nhưng ý nghĩ của tôi lại cứ dạy dứt điều
này: có thể ông bị trừng phạt chăng vì đã tiết lộ ra điều bí mật, và điều đó –
sao lại không thể nhỉ – biết đâu qua một thiết bị, cơ cấu giống như cái hộp
điện đối diện kia, ai mà biết được nó là cái gì, có lẽ người ta đã nghe thấy, đã
ghi lại được? Nhưng tôi lại chú ý đến tiếng nói khác, của một bệnh nhân
nằm cách tôi ba giường, về phía cửa sổ. Một người bệnh rất gầy, còn trẻ, mặt
trắng bệch, và để cả tóc, mái tóc dày màu vàng, gợn sóng. Anh ta nhắc đi
nhắc lại hai ba lần cùng một từ, đúng hơn là rặn ra rất khó nhọc, kéo dài
từng âm, một cái tên, như tôi dần dần nhận ra: “Pjetchka!... Pjetchka!...”
Nghe thấy thế viên Pfleger đã đáp lại, cũng kéo dài giọng, và tôi cảm thấy
giọng anh có vẻ thân mật: “Co?”

86

Rồi người bệnh nói điều gì đó dài hơn, và

Pjetchka – vì tôi hiểu: đó là tên của viên Pfleger – đi lại chỗ giường người
bệnh. Anh ta thì thầm với người ốm khá lâu, như khi an ủi phần hồn của một
ai đó, khích lệ người ấy gắng kiên nhẫn thêm một chút, cố gắng chịu đựng
thêm một lúc nữa. Đồng thời anh ta luồn tay xuống lưng nâng người bệnh
lên một chút, xê lại cái gối, chỉnh lại tấm chăn, và anh làm tất cả những việc
đó một cách thân thiện, vui vẻ, trìu mến – điều đó đã làm đảo lộn, gần như

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.