KHÔNG SỐ PHẬN - Trang 151

phản bác lại tất cả những giả thiết trước đó của tôi. Biểu hiện trên gương
mặt lại ngả ra sau ấy tôi chỉ có thể cho là biểu hiện của sự an bài, nhẹ nhõm,
những lời nói nhỏ dần như tiếng thở dài nhưng vẫn nghe khá rõ:
“Dizinkquie… dizinkquie bardzo…”

87

chỉ có thể nói là lời cảm ơn của anh ta,

nếu tôi không nhầm. Rồi cuối cùng, một thứ tiếng động nhẹ đang lại gần đã
phá vỡ mọi cân nhắc tỉnh táo của tôi, sau đó là tiếng ồn, rồi tiếng khua gỗ
ầm ĩ không thể nhầm lẫn từ phía hành lang vọng tới làm khuấy động cả bản
ngã tôi, gây nên sự chờ đợi càng lúc càng tăng, càng không thể cưỡng chế
nổi, và đã làm lãng quên toàn bộ sự khác biệt giữa bản ngã và tồn tại. Ngoài
kia có tiếng ầm ĩ, tiếng người đi lại, tiếng gõ của những đế giày gỗ, rồi tiếng
la sốt ruột của một giọng ồm ồm: “Saal sechs! Essenholen!” nghĩa là:
“Phòng số sáu! Lấy thức ăn!” Viên Pfleger đi ra ngoài, rồi với sự trợ giúp
của ai đó mà tôi chỉ nhìn thấy cánh tay qua khe cửa, kéo vào một nồi nặng,
và cả phòng liền tràn ngập trong mùi xúp, dù hôm nay cảm thấy rõ chỉ là
món xúp rau tầm ma, nghĩa là tôi đã đoán nhầm cả trong việc này.

Sau này tôi còn chú ý đến nhiều thứ hơn nữa, hàng giờ, hàng buổi, rồi

nhiều ngày qua đi, tôi đã rõ thêm bao nhiêu điều. Dẫu sao, sau một thời gian,
dù từng tí một, dù ngần ngại, dù thận trọng, nhưng tôi phải nhận ra, phải
chấp nhận sự hiển nhiên của các sự kiện, rằng – như ta thấy – điều này cũng
có thể xảy ra, điều này cũng có thể tin được, và rằng nó chỉ bất thường hơn,
và dễ chịu hơn, dĩ nhiên, nhưng về cơ bản nó cũng không kỳ quặc hơn bất
kỳ sự kỳ quặc nào khác có thể xảy ra và có thể tin được trong một trại tập
trung, cả theo cách này hay cả theo cách ngược lại, rất tự nhiên, nếu nghĩ
cho cùng. Nhưng mặt khác chính điều này làm tôi lúng túng, căng thẳng,
bằng cách nào đó nó làm tôi cảm thấy bất an: xét cho cùng, nếu tỉnh táo
nhìn, tôi không thấy một nguyên nhân nào, không thể tìm ra bất kỳ một lý
do hợp lý, quen thuộc nào có thể chấp nhận được với lý trí của tôi cho việc
tôi tình cờ có mặt ở chính nơi này, chứ không phải là ở một nơi nào khác.
Dần dần tôi phát hiện những người bệnh ở đây đều được băng bó, chứ
không phải như ở trong ngôi nhà trước đây, và sau một thời gian tôi mạnh
dạn đưa ra giả thiết rằng, ở bên đó có khi là nội khoa, còn ở đây – không biết
chừng – có lẽ là khoa phẫu thuật; nhưng dù sao tôi cũng không thể coi điều

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.