KHÔNG SỐ PHẬN - Trang 153

mà Pjetchka để sau tấm rèm làm từ những tấm chăn dạ, thì trên hành lang đã
nghe thấy tiếng gõ của những bước chân quen thuộc. Lát sau một bàn tay
dứt khoát mở toang cánh cửa đến sát góc, rồi bằng những lời chắc chắn là
“Guten Morgen,”

90

nhưng chỉ nghe thành một tiêng kéo dài thành “Moo’gn”

thoát ra từ cuống họng, ông bác sĩ bước vào. Vì lý do nào đó không rõ, có vẻ
như chúng tôi không nên đáp lại, mà rõ ràng ông cũng không chờ đợi câu trả
lời của chúng tôi, nếu có thì chỉ từ Pjetchka, người đón ông bằng nụ cười,
bằng cái đầu để trần, dáng người đứng thẳng của anh ta – nhưng như sau
một thời gian dài nhiều lần tôi nhận thấy – có vẻ không với sự trọng thị nhất
định mà người ta thường dành cho những bậc đáng kính, mà đúng hơn là
theo cái cung cách tựa như đơn giản chỉ là anh tôn trọng ông, theo nhận
thức, theo ý muốn tự do của anh, có thể nói đúng là như thế. Rồi ông nhấc
lên, kiểm tra với vẻ mặt nghiêm nghị và cân nhắc, từng tờ bệnh án mà trước
đó Pjetchka đã chuẩn bị sẵn cho ông trên chiếc bàn màu trắng, cứ như chúng
là những tờ bệnh án thật sự, trong một bệnh viện thực, nơi không có gì quan
trọng hơn, không có gì hiển nhiên hơn là hỏi thăm sức khỏe của bệnh nhân.
Rồi ông quay về phía Pjetchka, nhận xét một đôi điều về tờ này tờ nọ, chính
xác hơn là bao giờ ông cũng nói đúng hai kiểu nhận xét. Chẳng hạn ông có
thể đọc “Kewisch… Was? Kewischtjerd!”

91

và đáp lại, trả lời hay phát bất cứ

tín hiệu nào chứng tỏ chúng tôi có mặt ở đây, điều này tôi học được khá
nhanh – cũng bất nhã chẳng khác gì đi trả lời câu chào buổi sáng của ông.
“Der Kommt heute raus!”

92

ông có thể nói tiếp, và lần nào ông cũng ngụ ý –

sau một thời gian tôi đã nhận ra – rằng sáng hôm đó, người bệnh nào có liên
quan, nếu đi được, thì tự đi, nếu không đi được thì Pjetchka phải vác đến,
nhưng bằng mọi giá phải có mặt ở chỗ ông, giữa đống dao, kéo, băng giấy
trong phòng khám cách lối ra hành lang của chúng tôi chừng mười, mười
lăm mét. (Ông không yêu cầu sự đồng ý của tôi như ông bác sĩ ở Zeitz, và
cung cách ầm ĩ của chúng tôi không mảy may làm ông phiền lòng, trong lúc
đó ông cứ dùng một chiếc kéo hình thù rất lạ cắt thêm một miếng mới bên
sườn tôi – sau đó ông nặn các vết thương của tôi, đặt gạc vào, rồi tuy rất tiết
kiệm, nhưng ông đã bôi một lớp kem gì đó, nhìn như vậy, tôi cũng phải công
nhận trình độ chuyên môn không thể chối cãi của ông.) Một nhận xét khác

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.