KHÔNG SỐ PHẬN - Trang 155

“seit sechs Jahren bloss”

96

tất cả có sáu năm, ông giải thích bằng một cái

phẩy tay duy nhất, như thể việc đó không có gì, như đó là chuyện vặt, không
đáng nói. Nhưng đúng ra là ông quan tâm đến tôi, ông hỏi tôi bao nhiêu tuổi,
và làm thế nào lại lưu lạc đi xa nhà thế này, và cuộc trò chuyện của chúng
tôi đã bắt đầu như thế. “Has du irgend etwas gemacht?”

97

tôi đã làm việc gì,

hay là việc xấu xa gì, ông hỏi, và tôi lại bảo: không, “nicht” tôi không làm
gì cả. Thế thì tại sao tôi lại ở đây? Ông hỏi, tôi đáp cũng vì một lý do đơn
giản như những người khác cùng nòi giống với tôi. Thế nhưng, ông tiếp tục
căn vặn, sao tôi lại bị bắt, “verhaftet”

98

và tôi đã kể sơ lược cho ông nghe,

theo những gì tôi biết, về buổi sáng hôm ấy, về chuyến xe bus, trạm thuế
quan, và sau đó là việc ở chỗ cảnh binh. “Ohne dass deine Eltern”

99

nghĩa là

chẳng lẽ cha mẹ tôi không biết gì hay sao, ông hỏi, và tôi bảo, tất nhiên là
“ohne.”

100

Nom ông có vẻ thật sự sửng sốt, như chưa nghe thấy thế bao giờ,

và tôi nghĩ: có vẻ như sáu năm dài đã giấu kỹ ông ở đây, cách ly với thế giới
rồi. Nghe xong, ông vừa truyền tiếp điều vừa được biết cho một bác sĩ khác
đang làm việc bên cạnh, người này lại truyền tiếp, cho các bác sĩ, hộ lý, cho
những bệnh nhân hình thức bề ngoài nom kha khá hơn. Cuối cùng tôi nhận
thấy từ mọi phía người ta đều lắc đầu nhìn tôi, trên mặt biểu hiện một cảm
giác là lạ làm tôi thấy hơi khó chịu, vì tôi cảm thấy như họ thương hại mình.
Tôi rất muốn nói với họ: không có lý do gì, ít nhất là vào lúc bấy giờ –
nhưng rồi thế nào đó tôi lại không nói, một điều gì đó đã kiềm tôi lại, từ
trong trái tim mình dường như tôi thấy không cần, có thể nói vậy; vì tôi
nhận thấy rằng, cảm giác kia làm cho họ phấn khởi, đưa lại cho họ niềm vui.
Thậm chí, và tất nhiên là có thể, mặc dù tôi không tin là mình nhầm, nhưng
về sau (vì có một đôi lần họ đã hỏi, đã căn vặn tôi) tôi có ấn tượng gần như
họ chủ động tìm kiếm, một cơ hội, một cách thức, nguyên cớ để tạo ra cảm
giác ấy, vì một lý do nào đó, vì có nhu cầu, như thể để chứng tỏ một cái gì
đó có lẽ là phương pháp xử thế của họ với các sự việc, hoặc có thể, ai mà
biết được, để chứng tỏ năng lực của họ nói chung; và như thế cũng khá dễ
chịu, ít nhất là với tôi. Sau đó họ nhìn tôi theo cách làm tôi phải hốt hoảng
nhìn quanh, xem có người lạ nào theo dõi chúng tôi không, nhưng ánh mắt
tôi chỉ bắt gặp những vầng trán ưu tư, những đôi mắt nheo nheo, những đôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.