KHÔNG SỐ PHẬN - Trang 158

đang nằm ở đây; họ lẩn vào khá nhanh, gần như vụng trộm. Họ ngồi xuống
bên giường bệnh một chốc lát, có khi đặt lên tấm chăn một gói gì đó nho
nhỏ bọc giấy thô, một cách rụt rè, gần như nhún nhường thế nào đó. Rồi sau
đó, mặc dù tôi không nghe được tiếng thầm thì của họ, mà có nghe được
cũng không thể hiểu nổi – nhưng hình như họ hỏi thăm: bệnh tình tiến triển
ra sao, có tin gì mới không; họ thông báo: tình hình bên ngoài thay đổi thế
này thế nọ; họ hỏi thăm sức khỏe của người này người kia; họ đảm bảo: sẽ
chuyển lời hỏi thăm của người bệnh tới nơi, chắc chắn; họ nhớ ra: đã hết
giờ, rồi họ vỗ vào cánh tay, vào vai người bệnh: không sao, lần tới họ cũng
lại đến, và họ đi, cũng lặng lẽ, vội vàng và đa phần đều có vẻ hài lòng –
ngoài ra, tôi thấy không có một kết quả, một ưu thế, một lợi ích rõ rệt nào
khác, và như vậy tôi phải giả thiết rằng, có vẻ như họ đến duy nhất chỉ vì vài
lời nói, chỉ có thể nhìn thấy người ốm, chứ không phải vì một điều gì khác.
Bên cạnh đó, dù tôi có thể không biết, chính sự vội vã cũng cho thấy: rõ
ràng họ đang toan tính một điều gì bí mật, chắc chỉ có thể thực hiện được
nếu Pjetchka không biết, với điều kiện phải thật nhanh gọn. thậm chí tôi ngờ
rằng, và qua kiểm nghiệm một thời gian dài tôi có thể khẳng định rằng sự
mạo hiểm này, sự bướng bỉnh, có thể nói là ương ngạnh này, ít nhiều có liên
quan đến sự kiện ấy – tôi nhận thấy thế, ít nhất là từ những nét thoáng qua,
khó xác định trên gương mặt có vẻ rạng rỡ bởi một sự phản kháng thành
công nào đó, như thể họ đã thay đổi được một chút gì, tạo ra một kẽ hở, một
rạn vỡ nào đó trên cái trật tự đặc biệt, trên sự đơn điệu của thường lệ hằng
ngày, một chút nơi cái được coi là tự nhiên, ít ra là như cách mà tôi nhìn
được. Nhưng tôi còn nhìn thấy những người kỳ quặc hơn bên giường của
một người bệnh nằm sát bức tường ngăn đối diện với tôi ở phía xa. Pjetchka
vác anh ta vào từ buổi sáng, và sau đó loay hoay quanh anh ta khá lâu. Tôi
thấy, đó có thể là một ca nặng, và nghe nói bệnh nhân là người Nga. Buổi tối
người đến thăm đứng kín nửa phòng. Tôi thấy nhiều chữ cái R và các chữ
khác, những chiếc mũ lông thú, những chiếc quần vải bông lạ mắt. Có
những người một bên đầu để tóc rất kiểu cách, còn nửa bên kia để trọc.
Những người khác tóc tai tử tế, chỉ đứng ở giữa, từ trán tới sau gáy có một
vệt nhẵn kéo dài, rộng đúng bằng một vệt tông đơ. Áo khoác vẫn có miếng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.